Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 22

Bí mật ấy, ta phát hiện trong chuyến du ngoạn năm nàng mười bốn tuổi. Buổi dã ngoại đó, nàng lạc trong rừng, trời đã tối, trong rừng sâu có thú dữ, dù nàng biết võ nghệ nhưng vẫn hiểm nguy vô cùng.

Lần đầu tiên ta thấy phụ hoàng tức giận như vậy, ông sai toàn bộ Vũ Lâm quân chia nhau đi tìm, nếu không tìm thấy sẽ giết hết người theo hầu. Đó không phải là lời nói suông.

Bề trên có thật lòng yêu thương hậu bối đến thế sao? Ta thấy sắc mặt Hoàng hậu xám ngoét, cả sắc mặt mẫu phi cũng không ổn.

Ta nảy ra một ý nghĩ rất kinh khủng. Ý nghĩ đó được chứng thực khi Thẩm Lâm Xuyên ôm nàng trở về. Rõ ràng ta thấy trong mắt phụ hoàng ngập tràn ngọn lửa ganh ghét.

Đó là ánh mắt ta quen thuộc nhất, ba vị ca ca của ta thường nhìn ta bằng ánh mắt ấy.

Ta quay nhìn mẫu phi, dường như bà cũng nhận ra ta phát hiện ra điều gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, ra hiệu đừng nói.

Phụ hoàng thích Thu Oanh Oanh, không đơn thuần chỉ như yêu thích một đứa trẻ, mà là tình cảm nam nữ. Cho nên ông mới ban tên cho nàng. Bởi “Linh Động” là cái tên mà ông từng đặt cho mẫu thân Thu Oanh Oanh.

Khi còn nhỏ nàng mới vào cung, phụ hoàng thấy nàng, hai mắt sáng rỡ, chắc là vì nàng quá giống mẫu thân. Thu Thừa tướng cũng nhận ra điều đó, sau chuyến du ngoạn làm tình cảm giữa nữ nhi nhà ông và Thẩm Lâm Xuyên có tiến triển, đã thúc giục Thẩm Lâm Xuyên tới cầu hôn.

Không cần đoán cũng biết phụ hoàng ta không đồng ý, vì ông muốn nạp Thu Oanh Oanh làm phi.

Thật nực cười biết bao, thật hoang đường xiết bao. Ông ấy dõi theo Thu Oanh Oanh từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, lòng lại ẩn chứa muôn vàn mưu toan đen tối như thế sao?

Chẳng lẽ, mai sau có kẻ hỏi rằng: “Ngươi cảm thấy như thế nào về việc thanh mai trúc mã của mình nay lại trở thành mẫu phi của mình?”

Ta xin phụ hoàng cầu hôn: “Nhi thần cùng Oanh Oanh là thanh mai trúc mã, đã mến mộ nhau từ lâu, xin phụ hoàng thành toàn.”

Ngày ấy phụ hoàng nổi giận, tay quăng hết vật bày trên bàn trước mặt ta.

“Lý Tu Dẫn, ngươi là Thái tử, mai này là người ngồi trên long ỷ này! Ngươi nghĩ rằng có thể trói buộc nàng trong cung suốt đời sao? Hả?” Phụ hoàng chỉ thẳng mũi ta, mắng to.

“Phụ hoàng nghĩ rằng chính phụ hoàng có thể giữ nổi nàng hay sao?” Ta thẳng thắn đáp, mắt không rời ông.

Phụ hoàng thôi không tranh cãi, ủ rũ ngồi trên ngai vàng, lẩm bẩm: “Thôi, thôi vậy…”

Có lẽ phụ hoàng nghĩ rằng gả nàng cho ta còn hơn để người ngoài đoạt lấy. Giữa ta và Thẩm Lâm Xuyên, phụ hoàng đã lựa chọn ta.

Chu Diệu Nhân tức giận, khóc than không ngừng khiến ta cũng phần nào khó chịu. Ta hiểu rõ, ta không yêu Chu Diệu Nhân, chỉ yêu lấy sự hiền thục và yếu mềm của nàng, chỉ cần có phẩm tính đó thì là ai cũng như nhau.

Và thế là ta thành thân cùng Thu Oanh Oanh.

Ngày đó, nàng rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi không thể rời mắt, nét u sầu giữa đôi mày khẽ thốt: “Ta biết Hoàng thượng sẽ gả ta cho ngươi, xin lỗi Lý Tuấn Dẫn, không thể để ngươi cưới Chu Diệu Nhân.”

Giờ phút ấy người đau lòng thương tâm không phải ta, mà chính là nàng.

Chuyện ta xin phụ hoàng cầu hôn nàng, ngoài Thẩm Lâm Xuyên ra cũng chẳng ai hay biết.

Sau Thu Ngâm Phong, Thẩm Lâm Xuyên nhập ngũ, trước khi đi, hắn giáng một trận đòn đau điếng vào ta.

“Nếu ngươi không đối xử tốt với nàng, ta thà liều mạng cũng sẽ đưa nàng đi.”

Đưa đi thì đưa đi, ta nghĩ thầm.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng tới cởi áo cho ta, tiếng tim nàng đập dồn vang trong lồng ng.ực. Ta từng tưởng tượng đến ngày này, lúc tuổi trẻ hừng hực, h.am mu.ốn sắc đẹp của nàng.

Ấy vậy mà ta lại chùn bước.

“Thu Oanh Oanh, chúng ta vốn là huynh đệ mà!”

Nàng mỉm cười, ta cũng cười, đêm ấy chung quy vẫn là viên phòng.

Thế là nàng trở thành Thái tử phi của ta.

2.

Nàng làm Thái Tử Phi của ta, nửa năm sau, ta lại cưới Chu Lương Đệ.

Chu Lương Đệ quá nhu nhược, đối với Thu Oanh Oanh nói năng lúc nào cũng rụt rè sợ hãi, ta bèn bảo nàng: Nếu nàng ấy cứ quấy rầy nàng thì nàng đừng để ý đến là được.

Ấy thế mà Thu Oanh Oanh lại cô đơn tột cùng, khao khát rời bỏ Đông Cung, thoát khỏi chốn lao tù này.

Vì sao ta lại biết ư? Vì ta thường thấy nàng đứng ngoài điện vào đêm khuya, nhìn về phía xa tường thành bằng ánh mắt rực sáng như ngọc. Ngay cả Chu Lương Đệ cũng nói rằng nàng không thích hợp ở trong cung.

Nhưng rồi có thể làm sao đây? Nếu nàng không ở Đông Cung thì chỉ còn cách nhập hậu cung mà thôi. Phụ hoàng thường triệu nàng vào yết kiến, mỗi lần như vậy ta đều theo sát không rời.

“Ngươi không bận sao?” Nàng thấy ta theo đuôi liền hỏi.

Lúc này, nàng đã làm Thái Tử Phi được hai năm, tính cách vốn mạnh mẽ hiên ngang cũng dần bị bào mòn. Không hiểu sao, ta lại không thích nhìn nàng như vậy.

Dù nàng đã là thê tử của ta, ta vẫn cảm thấy sự bất mãn và thiết tha trong ánh mắt của phụ hoàng đối với nàng. Mỗi lần ông nhìn nàng, lòng ta đều bứt rứt khó chịu.

“Điện hạ, không phải ngươi có điều gì lừa gạt ta đấy chứ?” Ra khỏi Vĩnh An cung, nàng dường như đã thấu tỏ điều gì mờ ám.

Đương nhiên ta không thể nói phụ hoàng yêu thích nàng, mà không phải là loại yêu thích không được bình thường kia, bèn đáp: “Ngươi quản nhiều thế làm gì?”

Nàng im lặng không nói nữa, trong lòng ta có chút áy náy Nhưng ta thực mong nàng đừng bận tâm đến những chuyện đó, để nàng có thể sống mà không vướng bận phiền lo.

Song làm nữ nhân của vị hoàng đế tương lai, có một số chuyện mà nàng không thể tránh khỏi. Có một ngày, nàng trở về từ hậu cung, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng vô cùng.

“Thu Oanh Oanh, ngươi làm sao vậy?” Xuân Đào gọi ta đến, ta hỏi nàng.

Ánh mắt nàng trốn tránh, tay nắm chặt mép áo. Nàng sợ hãi. Vì thế ta lập tức nghiêm túc hỏi nàng lý do vì sao.

“Lý… Lý Tu Dẫn…” Nàng túm lấy tay ta, nói, “Hoàng hậu nương nương, bà ấy đã giết Ngôn Tần.”

Ngôn Tần là phi tử được sủng ái nhất lúc bấy giờ.

“Ngươi thấy ở đâu?” Ta hỏi tiếp.

“Ngay sau núi giả, Hoàng hậu đánh người choáng váng rồi quăng vào giếng cạn.” Ta cảm nhận bàn tay nàng đầy mồ hôi.

Dẫu nàng có khí phách của nam nhi, song trông thấy cảnh ấy, nàng vẫn kinh hãi như một nữ nhân thường tình. Ta bỗng thấy bản thân có ý nghĩa tồn tại. Ta muốn nàng an lòng, rồi bỗng nhớ ra một điều quan trọng: “Hoàng hậu có trông thấy ngươi không?”

Nàng gật đầu. Xong rồi, vậy thì sẽ khó giải quyết.

“Thôi, cũng chẳng có gì to tát, ngươi trở về cùng Chu Lương Đệ đi.” Khi ta muốn an ủi, muốn nói với nàng rằng ta sẽ bảo vệ nàng, nàng lại buông tay ta rồi nói lời ấy.

Nàng không thích ta đến mức ấy sao? Ta mang theo bực tức rời khỏi tẩm điện của nàng. Dẫu tức giận, việc cần làm vẫn phải làm. Ta nhờ mẫu phi thận trọng trông chừng nàng, đừng để nàng chạy lung tung, còn ta sẽ tìm kiếm bằng chứng để đối phó với hoàng hậu.

“Dẫn ca ca sao lại lo lắng cho nàng như vậy?”

Chắc vì dạo gần đây ta ít đến gặp Chu Lương Đệ nên nàng có chút ghen tuông.

“Nàng lớn lên cùng ta, chuyện này liên quan đến mạng sống của nàng, sao ta có thể không để ý?”

Chu Lương Đệ không nói gì thêm, nhưng với sự tinh tế của nàng, làm sao không hiểu được tình cảm ta dành cho Thu Oanh Oanh.

Bình Luận (0)
Comment