Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 23

Không lâu sau, ta tìm được bằng chứng bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cấu kết với các đại thần triều đình, lại còn tìm đến nha hoàn tận mắt nhìn thấy bà ấy sát hại Ngôn Tần, hơn nữa những phi tần trong hậu cung vô cớ bị sẩy thai cũng là do bà ấy gây ra.

Phụ hoàng thật sự tức giận, mắng nàng vô liêm sỉ, tàn nhẫn độc ác. Hoàng hậu lúc ấy như người mất hồn, quên hết nét hiền thục thường ngày, chỉ thẳng mặt phụ hoàng mắng: 

“Người không biết xấu hổ là ngươi chứ không phải ta! Không cưới được người ta mà còn mơ tưởng cưới con gái người ta, kẻ vô liêm sỉ nhất chính là ngươi!”

Sau khi Hoàng hậu chết còn bị ai đó cắt đầu lưỡi..

Ngày hôm đó là sinh nhật của Thu Oanh Oanh. Ta mừng là nàng không có mặt, nàng thông minh như vậy, làm sao không đoán ra người Hoàng hậu nói đến là ai.

Từ đó về sau, phụ hoàng không còn gặp Thu Oanh Oanh nữa.

Bốn năm thấm thoát trôi qua, phụ hoàng bước vào tuổi xế chiều, trước khi ta lên đường đến Bắc cảnh, ông gọi ta đến bên giường kể về chuyện xưa. Là về mẫu thân của Thu Oanh Oanh.

Thật ra ta không muốn nghe, vì đó chỉ là chuyện một vị vua yêu mà không được, hơn nữa ta cảm thấy ghê tởm việc không cưới được mẫu thân mà muốn cưới con gái của bà.

Phụ hoàng rồi cũng qua đời, khi ta về đến kinh đô, Thu Oanh Oanh đã giết ba vị ca ca bức vua thoái vị. Ta thấy nàng cầm dao găm run rẩy không ngừng, muốn ôm lấy nàng nhưng nàng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái đã lập tức đẩy Chu Lương Đệ tới trước mặt ta.

Là trách ta không có mặt hay là đang  coi thường ta?

Dù là điều gì, ta cũng đều không thoải mái, vì thế ta ôm lấy Chu Lương Đệ nói: “Thu Oanh Oanh, ngươi quá tàn nhẫn.”

Nói xong ta đã hối hận, nhưng nàng đã sớm quay lưng bỏ đi.

Kể từ đó là khoảng thời gian lạnh nhạt. Sau khi đăng cơ, vì chuyện này mà ta không dám bỏ xuống thể diện để đi tìm nàng, Tô công công đưa ra cho ta một ý kiến.

“Thu Linh Động, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ phế bỏ hậu vị của nàng!”

Quả là một ý tưởng hay.

Dù nàng có vẻ mặt vô cảm làm ta khó chịu nhưng chí ít ta có cớ để mỗi ngày gặp nàng.

Sau này, Chu Diệu Nhân mang thai, với thế lực của nhà họ Chu, ta không thể để đứa trẻ ấy chào đời. Ta sai cung nữ đổi thuốc cho nàng, ai ngờ kẻ ngu ngốc kia lại cho uống thuốc sau khi Thu Oanh Oanh rời đi, đúng như dự đoán, Chu Diệu Nhân đổ hết tội lỗi lên đầu nàng.

Vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện không tốt. Để xoa dịu cơn giận của Chu Diệu Nhân, ta cấm túc Thu Oanh Oanh trong cung.

Nghe tin này, ánh mắt Chu Diệu Nhân nhìn ta đã khác trước.

Chắc nàng đã đoán ra.

Trong đợt tuyển tú hậu cung, ta chỉ chọn chín người, không muốn quá nhiều phi tần, một phần vì ta thấy phiền, một phần vì nàng cũng mệt.

Nhưng thật ra, chỉ cần một Thu Oanh Oanh thôi là đủ rồi.

3.

Sau khi quật ngã Chu Quốc Công, cuối cùng ta cũng có thể thổ lộ tâm ý của mình. Ta nói với nàng rằng, ta yêu nàng, yêu từ rất lâu rồi. Nàng không yêu ta nên đương nhiên nét mặt không mấy vui vẻ.

Ta biết trong lòng nàng đã có người khác, nhưng chẳng sao cả, ta sẵn lòng chờ đợi, chờ đợi đến khi nàng mở lòng với ta. Thế nhưng Oanh Oanh à, sao nàng ngày càng lạnh nhạt với ta đến thế?

“Oanh Oanh, nàng thấy hoa đào này đẹp không? Nếu nàng thích, trẫm sẽ cho trồng vài cây trong Vĩnh Thọ Cung, thế nào?”

Ngày đó ta dẫn nàng ra vườn ngắm hoa, cười hỏi. Dẫu nàng muốn cả mặt trăng trên trời, ta cũng sẵn lòng dâng hết cho nàng. Nhưng nàng lại chăm chú nhìn những đóa hoa dại ven đường dưới ngay gốc đào.

“So với hoa đào, thần thiếp thích hoa dại ven đường hơn.” Nàng nói rồi khom người hái hoa dại đội lên đầu, cười hỏi, “Hoàng thượng, có đẹp không?”

“Đẹp.”

Ta cũng muốn cười với nàng, nhưng nhìn nụ cười ấy, ta không sao cười nổi. Nàng không cười với ta, mà là cười với Xuân Đào đang đứng phía sau ta. Khao khát được ra khỏi cung của nàng, chưa bao giờ phai nhạt.

“Oanh Oanh, trẫm thật sự muốn có một đứa con với nàng...”

Mỗi lần nói đến chuyện này, nàng đều im lặng. Ta hiểu, vì không yêu ta nên nàng không muốn mang thai cho ta. Nhưng tuyệt đối không thể là con của Thẩm Lâm Xuyên.

Ta nghi ngờ nàng đã uống thuốc tránh thai nhưng không vạch trần, ta muốn nàng yêu ta, tự nguyện sinh long tự cho ta. Nhưng ta quá tự tin vào bản thân rồi.

Khi ta phát hiện nàng thực sự uống thuốc tránh thai, ta không kiềm chế nổi nên đã to tiếng với nàng một trận. Nàng lạnh lùng, thờ ơ khiến ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thu Oanh Oanh, cầu xin nàng đừng lạnh nhạt với trẫm như vậy, được không? Ta thà bị nàng mắng, bị nàng đánh cũng được.

Hạ Thanh Sanh nói với ta, tốt nhất phải cảnh cáo hoàng hậu, ra oai phủ đầu lạnh nhạt nàng vài ngày thì nàng sẽ chịu nhận lỗi. Ta hiểu dụng ý của nữ nhân này, nhưng vẫn làm như vậy.

Ta nghe Thục Phi và những người khác bàn tán sau lưng rằng ta “làm màu kiếm sự chú ý”. Đúng vậy, ta muốn nàng chú ý đến mình.

“Oanh Oanh, chuyện này cuối cùng là nàng sai rồi.”

Ngày nàng bị đưa vào Lãnh Cung, ta đến thăm nàng.

“Thần thiếp sai rồi, Oanh Oanh không sai.” Nàng nói.

Ta vẫn nhớ rõ ngày ấy, ta tát nàng một cái, vừa tát xong đã hối hận.

“Nàng là hoàng hậu, là thê tử của ta, là Oanh Oanh của ta!” Ta hét lớn, nhưng nàng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt bình thản như mặt nước êm đềm.

Trước khi rời đi, nàng nói với ta: “Thần thiếp đã không còn là Oanh Oanh nữa rồi.”

Đúng vậy, nàng đã không còn là Oanh Oanh, ta cũng chẳng còn là chính ta nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment