3.
Vốn dĩ ta không muốn vào cung.
Chớ nói chi đến việc ta có nguyện ý hay không, chỉ riêng thân phận hiện tại của ta đã vô cùng khó xử.
Lý Tu Dẫn nói, Chu Diệu Nhân khóc lóc đòi gặp ta, nói là muốn ta vào cung ở mấy ngày bầu bạn dưỡng thai. Chuyện này thật không giống với tác phong của nàng.
Phụ thân cũng không muốn ta tiến cung, người nói, ta cần phải tránh hiềm nghi. Ta cứ thế bị kẹp giữa hai bên, tiến thoái lưỡng nan, may mà Xuân Đào nghĩ ra cho ta một biện pháp hay.
Ngày tiến cung, ta che mặt bằng khăn lụa mỏng, mặc trang phục cung nữ đứng sau lưng phụ thân. Người nói với ta: "Lát nữa khi sắp vào đại điện, con cứ đi về phía hậu cung, tìm Hoàng hậu nương nương là được."
Ta liên tục gật đầu, thừa dịp không ai chú ý liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Bụng của Chu Diệu Nhân đã hơi nhô lên, nàng thấy ta liền đuổi hết đám cung nữ đi, kéo ta đến trước mặt, vô cùng vui vẻ nói:
"Oanh Oanh, đợi con trong bụng ta ra đời, ta sẽ bảo nó nhận ngươi làm mẹ nuôi!"
Ta cũng cười đáp: "Có thể làm mẹ nuôi của Thái tử điện hạ tương lai, ta phải có bao nhiêu may mắn chứ!"
Chu Diệu Nhân và ta cùng cười lớn.
Cũng chỉ khoảng nửa tháng, nàng đã đầy đặn lên rất nhiều. Quả nhiên đồ ăn cho người có thai thật là tốt.
Tiệc mừng công bắt đầu, ta theo Chu Diệu Nhân bước lên đại điện, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên. Hắn gầy đi nhưng cũng cường tráng hơn không ít.
Đợi Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân ngồi xuống, ta ngẩn người. Cô nương bên cạnh Thẩm Lâm Xuyên là ai?
Ta tưởng là nha hoàn, nhưng y phục của nàng lại không giống của ta, hơn nữa Thẩm Lâm Xuyên liên tục nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng khiến ta nhớ lại ánh mắt hắn nhìn ta nhiều năm về trước.
"Oanh Nhi, đi rót rượu cho Thu tướng quân và Thẩm tướng quân đi." Chu Diệu Nhân vừa nói vừa nháy mắt với ta.
"Dạ." Ta run giọng, bưng rượu từng bước một tiến về phía Thẩm Lâm Xuyên.
Ta càng bước gần, tim ta càng đập nhanh hơn, ta sợ hắn nhận ra ta, lại cũng sợ hắn không nhận ra ta.
"Thẩm tướng quân, Thu tướng quân, mời dùng." Ta cảm nhận rõ ràng bàn tay đang rót rượu khẽ run rẩy.
Ánh mắt ca ca nhìn ta có chút kỳ lạ, hơi hé miệng như thể giây tiếp theo sẽ thốt tên tara khỏi miệng.
"Bốp!"
Cổ tay ta bị người ta nắm chặt, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đó, chỉ thấy Thẩm Lâm Xuyên nắm chặt cổ tay ta, không thể tin được hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"
Các đại thần trong điện đều nhìn về phía chúng ta, dường như đã nghi ngờ Thái hậu đang tu hành ở miếu Thái Phúc có mặt ở đây. Ta nhất thời không biết nói gì cho phải, may mà Chu Diệu Nhân lên tiếng giải vây:
"Thẩm tướng quân, đây là Oanh Nhi, nha hoàn thân cận của bản cung, dạo gần đây trên mặt nổi mụn, bản cung chê xấu nên bảo nàng đeo khăn che mặt, từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh bản cung, không bước ra khỏi cửa lớn, không chạm đến cửa hông, chắc là Thẩm tướng quân ngài nhận nhầm rồi."
Hắn buông tay ta ra, ta nghe thấy nữ tử bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: "A Lâm, làm sao vậy?"
Thẩm Lâm Xuyên cười ôn hòa với nàng, lắc đầu: "Không có gì."
Ta cảm thấy có chút khó thở, sống mũi càng ngày càng cay xè, trong mắt dường như ngậm đầy nước mắt.
"Đồ nô tài vô dụng, còn không mau trở về!"
Ước chừng Chu Diệu Nhân cũng đã chú ý tới cô nương bên cạnh Thẩm Lâm Xuyên, lại thấy ta sắp mất khống chế, lập tức quát lớn một tiếng.
Lúc này ta mới bưng khay vội vàng lui về phía sau, hấp tấp rời khỏi yến tiệc.
Ta thật là chật vật.
Ta một mình đến bên ao trước Vĩnh Thọ Cung, trong đầu hiện lên cảnh Thẩm Lâm Xuyên trao đổi ánh mắt cùng tiểu cô nương kia không biết bao nhiêu lần. Còn gọi "A Lâm"? Ta còn chưa từng gọi hắn như vậy đâu!
Càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta lại không giận nữa. Vốn dĩ là ta phụ hắn trước, ta còn có thể yêu cầu hắn mãi mãi giữ mình vì ta sao?
Ta cảm thấy bản thân muốn khóc nhưng lại không muốn khóc ở đây, chỉ có thể giả vờ bị gió thổi vào mắt, thỉnh thoảng dụi dụi vài cái. Càng dụi càng không ngăn được.
"Vừa rồi sao tay nàng lại run rẩy?" Ta nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói.
Trong lòng nghĩ là ai không thức thời như vậy, liền định quay đầu lại trách mắng một phen, không ngờ là Thẩm Lâm Xuyên đang tươi cười như gió xuân nhìn ta.
"Ai run chứ, là chén rượu nặng quá, ta bưng không vững." Gặp hắn, nước mắt ta càng chảy xuống nhanh hơn, ta vội vàng quay đầu đi lau nước mắt.
Giọng hắn càng lúc càng gần: "Thì ra là vậy... Ta nghe Hoàng thượng nói, hôm nay nàng cố ý vào cung thăm ta, đúng không?"
Hắn đã đứng bên cạnh ta rồi.
Ta vẫn cứng miệng: "Không phải, ta đến thăm ca ca ta, bao nhiêu năm không gặp, ta nhớ huynh ấy."
"Ồ ~" Hắn "Ồ" một tiếng đầy ý tứ, sau đó cũng không nói gì, cứ nhìn ta mãi.
Cuối cùng ta cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt hắn vẫn là một vũng nước trong lành dịu mát, tựa như muốn dìm chết ta trong đó.
"Vì sao nàng lại khóc?" Hắn hỏi ta.
"Ta vui..." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bởi vì gặp được chàng, ta vui; vì gặp được chàng, ta lại đau lòng. Cho nên ta mới khóc.
Hắn đưa tay muốn gỡ khăn che mặt của ta lại bị ta nhanh chóng tránh đi.
"Vì sao nàng lại đeo nó?" Hắn lại hỏi.
"Huynh quên rồi sao? Ta là Thái Hậu."
Ta nghe rõ ràng tiếng cười khổ của hắn, thế là ta lại vội vàng bổ sung: "Nhưng bây giờ không phải nữa, chỉ là thân phận ta đặc thù nên phải tránh hiềm nghi."
Nghe ta nói vậy, trong mắt hắn đột nhiên có ánh sáng, hắn bứt một cọng cỏ trong tay đùa nghịch: "Cái gì gọi là... nàng không phải Thái Hậu nữa?"
" Thái Hậu Thu Linh Động đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên Đế rồi." Ta nói như vậy.
"Vậy... đứng trước mặt ta là Thu Oanh Oanh?" Khóe miệng hắn càng lộ rõ ý cười.
"Không," Ta cười nhìn hắn, "Là Oanh Nhi cô nương."