Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 30

4.

Ta đi theo sau Thẩm Lâm Xuyên trở lại cung yến, chỉ thấy ca ca cùng nữ tử vừa rồi gọi Thẩm Lâm Xuyên là "A Lâm" cùng nhau quỳ trước mặt Lý Tu Dẫn.

Ta lặng lẽ trở lại bên cạnh Chu Diệu Nhân, nhỏ giọng hỏi nàng: "Sao vậy?"

Chu Diệu Nhân khẽ cười: "Cô nương kia tên là Tiểu Vân, là ca ca ngươi và Thẩm Lâm Xuyên mang về từ chiến trường, nghe nói Thu tướng quân bị quân giặc bắn một mũi tên, suýt chút nữa mất mạng, là Tiểu Vân cô nương ngày đêm chăm sóc, vị tẩu tử này, ngươi có hài lòng không?"

Nhớ lại bộ dạng ghen tuông mù mịt vừa rồi của mình, ta lập tức dở khóc dở cười, nói với nàng: "Cũng tốt, cái tính của Thu Ngâm Phong ấy, phải để kiểu cô nương dịu dàng này quản huynh ấy mới được!"

Lý Tu Dẫn đương nhiên là chấp thuận thỉnh cầu của ca ca ta, chỉ là hắn dường như cho rằng ca ca nên tìm một nữ tử môn đăng hộ đối, không cam lòng khuyên nhủ hắn vài câu nhưng vẫn bị từ chối.

Lý Tu Dẫn liền thôi.

"Vi thần cũng có một thỉnh cầu, xin Bệ hạ thành toàn."

Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên cũng hành lễ với Lý Tu Dẫn, vẻ mặt trịnh trọng.

Trong lòng ta khẽ giật thót, sau đó nghe hắn nói: "Vi thần muốn cưới Thu Oanh Oanh, nữ nhi của Thu thừa tướng làm  thê tử."

Cả điện im phăng phắc, không còn náo nhiệt như lúc chúc phúc ca ca vừa rồi. Mọi người ở đây đều biết, nhị tiểu thư Thu gia chẳng qua chỉ là một cái cớ để Thu Linh Động hồi kinh mà thôi.

Lý Tu Dẫn khó xử, ta cũng không biết nên nói gì.

"Bệ hạ, thần... có lời muốn nói." Ngô đại nhân đã ngoài bảy mươi tuổi run run rẩy rẩy đứng lên từ chỗ ngồi, nói, "Chuyện hoàng thất, thần vốn không nên nhiều lời, nhưng bệ hạ biết đấy, việc này không hợp lẽ thường."

"Thu Oanh Oanh nàng mới hơn hai mươi tuổi, vì cái lẽ thường của hoàng thất, chẳng lẽ muốn nàng thủ tiết cả đời trong phủ Thu gia sao?" Người nói là Chu Diệu Nhân, nàng tức giận trừng mắt nhìn Ngô đại nhân, bụng nhỏ nhấp nhô, Lý Tu Dẫn sợ nàng tức giận sẽ ảnh hưởng, vội vàng an ủi.

Lúc này, một vị lão thần khác đứng lên: "Hoàng hậu nương nương, Thu Oanh Oanh chỉ là một người mà thôi, tôn nghiêm hoàng thất không thể bị bôi nhọ."

Sau đó, càng ngày càng nhiều đại thần đứng lên: "Thần tán thành."

Khung cảnh nhất thời mất kiểm soát, ta lo lắng nhìn Thẩm Lâm Xuyên đang quỳ dưới đất. Không khí cung yến vừa náo nhiệt ban nãy trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Lý Tu Dẫn nhìn ta, vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Ngô đại nhân lại chắp tay muốn phát biểu.

Chu Diệu Nhân đang phiền não vì mang thai, bực bội nói: "Ngươi lại muốn nói gì?"

Ngô đại nhân không giận, chậm rãi nói: "Ngoài nữ nhi của Thu gia, Thẩm tướng quân có thể tùy ý chọn nữ tử trong vương công quý tộc, hà tất chỉ tham luyến một mình Thu Oanh Oanh?"

Thẩm Lâm Xuyên vừa mở miệng thì đã nghe Ngô đại nhân lại nói:

"Theo lão thần thấy, Oanh Nhi cô nương cũng không tệ."

Trong lòng ta kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Ngô đại nhân, chỉ thấy ông khẽ cười với ta.

"Thần cho rằng, Oanh Nhi cô nương là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương, có thể kết thân với Thẩm tướng quân cũng coi như lương duyên." Lại một vị đại thần khác phát biểu.

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

...

Không biết vì sao, mắt ta bỗng nhiên có chút ướt át.

"Dù sao bọn họ cũng là những người nhìn ngươi lớn lên mà." Chu Diệu Nhân nói.

Thẩm Lâm Xuyên vui vẻ đồng ý, hắn kéo ta cùng quỳ xuống trước điện tạ ơn.

Lý Tu Dẫn vui vẻ ban cho Thẩm Lâm Xuyên rất nhiều phong thưởng, lại phong ta làm Vĩnh An Quận chúa, lấy thân phận muội muội ruột thịt của Chu Diệu Nhân chấp nhận lời cầu hôn của Thẩm Lâm Xuyên.

Cung yến kết thúc, ta ở Vĩnh Thọ cung nói với Chu Diệu Nhân:

"Ngươi được hời rồi."

Chu Diệu Nhân xoa bụng đắc ý nhìn ta: "Rốt cuộc là ai được hời vậy?"

Ta nở nụ cười: "Cảm ơn ngươi."

Lý Tu Dẫn bất mãn: "Ngươi không cảm ơn trẫm sao? Trẫm đã ban thưởng cho Lâm Xuyên rất nhiều đấy."

Nhìn hắn vẫn kiêu ngạo như thuở thiếu thời, ta không khỏi bật cười, rất chân thành mà nói: "Lý Tu Dẫn, người ta cảm ơn nhất chính là ngươi, cảm ơn ngươi từ trước đến nay luôn giúp đỡ ta."

Ta làm sao có thể không hiểu, ngày đó hắn biết ta muốn nhập cung làm phi, hắn phải từ bỏ bao nhiêu mới quyết định đi cầu Tiên đế chỉ hôn; ta làm sao có thể không hiểu, hậu cung tàn khốc, trước khi Tiên Hoàng hậu qua đời đã trăm phương ngàn kế gây khó dễ cho ta, là ai đã giúp ta ngăn cản...

Có lẽ là thấy không quen ta đột nhiên đa sầu đa cảm, Lý Tu Dẫn khoát tay: "Thôi đi, sau khi ngươi kết hôn đừng gây rắc rối cho ta là ta đã tạ ơn trời tạ đất rồi."

Thật là không đáng yêu chút nào.

Chu Diệu Nhân cười, nép vào lòng Lý Tu Dẫn, dường như cũng nhớ lại chuyện năm xưa, khi Lý Tu Dẫn cầu xin chỉ hôn, nàng cũng đã vì ta mà từ bỏ rất nhiều.

Trời đã khuya, ta liền chuẩn bị xuất cung, tỳ nữ của Hiền Thái Phi đưa cho ta một phong thư, là do Hiền Thái Phi viết:

"Oanh Oanh, cuối cùng con cũng đã có được tự do, đạt được ước nguyện. Mong con đừng quên ước hẹn của chúng ta."

Ta cất phong thư vào trong ngực, tâm trí lại trở về ngày rời khỏi cung.

Khi ấy, Hiền Thái Phi nắm lấy tay ta, miệng lẩm bẩm: "Đã nhiều năm rồi ta chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài, nếu con rời đi, con có thể thay ta ngắm nhìn giang sơn tú lệ được không?"

Hiền Thái Phi tuổi đã xế chiều, sớm đã chẳng còn mong cầu gì, nhưng người vẫn luôn mong mỏi có thể ra ngoài nhìn ngắm, ngày qua ngày viết: "Thà chết chứ không chịu mất tự do."

"Sao nàng lại ra muộn như vậy?"

Vừa đến cửa hoàng cung, ta đã thấy Thẩm Lâm Xuyên tựa người vào xe ngựa.

"Sao hả, huynh không kiên nhẫn được nữa rồi?" Ta giả vờ giận dỗi hỏi hắn, hắn liền tiến lên nắm tay ta, mỉm cười: "Sao có thể chứ? Chỉ là ta rất muốn gặp nàng thôi."

Nhìn vào đôi mắt hắn tràn đầy nhu tình, ta ngượng ngùng cúi đầu, bướng bỉnh nói: "Ta còn chưa nói là sẽ gả cho huynh, huynh tự tiện đi cầu xin Lý Tu Dẫn, có từng nghĩ đến ý của ta không?"

Có lẽ do ta diễn quá thật, hắn lại thực sự cho rằng ta tức giận, lập tức luống cuống: "Xin lỗi nàng, Oanh Oanh, ta không biết nàng còn đang do dự, ta cứ tưởng..."

Nhìn bộ dạng tay chân hắn luống cuống, ta bật cười thành tiếng, Thẩm Lâm Xuyên vẫn là Thẩm Lâm Xuyên, chẳng hề thay đổi chút nào.

Ta nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: "Lâm Xuyên ca ca, sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa."

Hắn ôm ta vào lòng: "Đúng, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa."

Hắn đưa ta đến tận cửa nhà, trước khi đi, ta còn không biết xấu hổ mà "chụt" một cái lên má hắn.

"Tín vật định tình!" Ta nháy mắt với hắn, cười trộm rồi bước vào nhà.

Không biết hắn sẽ có biểu cảm gì đây?

Bình Luận (0)
Comment