Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 168



Tiếng đóng cửa rất lớn khiến Lê Vãn Ca tỉnh rượu hơn phân nửa.

Cô nhìn người đàn ông giống như ngọn núi đang ép mình, vẻ mặt ngây thơ hơi say rượu, hỏi: "Mộ Thừa Huyền, anh đang nói cái gì mà gen với không gen?"

"Cô đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, vừa rồi khi cô uống rượu với đám người Trát Tây, những lời nói lúc đó là có ý gì?"

"Tôi và đám người anh Trát Tây nói rất nhiều, sao tôi biết được là anh đang chỉ cái gi?"

"Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc cô là ai, vì sao cô lại nói, Tiểu Bao là nhờ vào gen của cô, cô đừng nói với tôi là cô thật sự xem Tiểu Bao như con ruột của mình nha, hoặc là nói... nó vốn dĩ là con ruột của cô?"

Cảm xúc của Mộ Thừa Huyền có chút kích động, ảnh mắt sâu như hai ngọn lửa đang rực cháy, ngón tay dài vô ý không ngừng bóp chặt bả vai của Lê Vãn Ca.

Gần đây, những chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận của người phụ nữ này.

Chỉ là trước đó từng kiếm tra DNA của cô, cho nên ép mình không nghĩ đến phương diện đó.

Nhưng bây giờ, hắn còn chưa ra tay tra xét, bản thân cô đã bại lộ rồi...

"Buông tay, anh làm tôi đau!"

Lê Vãn Ca cảm giác vai mình sắp bị bóp nát, đại não còn bị cồn làm cho tê liệt, mơ mơ màng màng, không biết mình sắp bị đại họa ngập đầu.

Cô giống như đứa trẻ, bĩu môi làm nũng với hắn, hai cánh tay tiếp tục giống như trước đó, ý muốn kéo gương mặt của hắn ra thành nụ cười, yếu ớt nói: "Mộ Thừa Huyền, đã nói với anh đừng có dữ dằn như vậy mà, người ta rất sợ đó, anh cười một cái sẽ chết sao?"


"Tôi không có đùa với cô, hỏi lại cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô là ai, chủ động khai báo, có lẽ tôi sẽ tha chết cho cô, nếu bị tôi tra rõ, ngày vui của cô sẽ chấm dứt, đến lúc đó cô muốn dùng công lao bù đắp lại cũng không được!"

Mộ Thừa Huyền tin chắc chắn Lê Vãn Ca đang giả say, nói gần nói xa nhưng tất cả đều là đang uy hiếp.

Không có cách nào khác, hắn thật sự rất nóng lòng, quá muốn biết người phụ nữ này có phải là người phụ nữa kia hay không.

"Anh thật sự muốn biết sao?"

Đôi mắt của Lê Vãn Ca lóe sáng, cười tủm tim nhìn hắn, cong thành trăng khuyết.

Cô ôm lấy cổ của hắn, nhón mũi chân, bờ môi dán sát vào tai của hắn, nói: "Anh muốn biết, tôi liền cho anh biết, đừng dữ dằn như vậy, bất luận anh muốn biết cái gì, tôi đều sẽ nói thật cho anh biết, ai bảo anh đẹp trai như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn có thể khiến thần hồn của tôi điên đảo..."

Hơi nóng trong miệng của cô, không ngừng thổi vào tai của Mộ Thừa Huyền, khiến lòng hắn xôn xao, máu nóng dâng lên.

Hắn cố gắng khống chế bản thân mình, thúc giục: "Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp một chút, rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi là..."

Lê Vãn Ca ôm chặt cổ hắn thêm một chút, nhắm mặt lại.

"Cô là ai?"

"Tôi là... siêu nhân tiên nữ siêu cấp vô địch, mạnh nhất vũ trụ!"

Mộ Thừa Huyền: ".

Người phụ nữ đáng chết này, đang chơi hắn sao?

"Lê Lạc An, cô cổ tình chọc giận tôi sao, hay là phải gọi cô là Lê Văn Ca?"

Mộ Thừa Huyền vô cùng tức giận, hét to.

Nếu là bình thường, có thể Lê Vãn Ca sẽ sợ.

Nhưng hôm nay lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ôm cổ hắn như cũ, không nói lại lời nào.

Mộ Thừa Huyền cho rằng cô nhất định đang rất luống cuống, sợ hãi, không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Đột nhiên giật cô từ trên người hắn ra, sau đó. Gương mặt tuấn tú sắp tức giận đến mức tái đi rồi.

Cái này, thằng nhóc này vậy mà ngủ thiếp đi rồi?

Ngủ rất ngon, thậm chí còn khẽ ngáy, còn may là chưa chảy nước miếng.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ôm ngang cô lên đặt trên giường.

"Lê Lạc An, Lê Lạc An, tỉnh!"


Mộ Thừa Huyền để cô nằm ngang, vỗ lên mặt của cô.

"..."

Ngoại trừ tiếng ngáy xấu hổ thì cô không hề đáp lại.

Xem ra là thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.

Sau khi Mộ Thừa Huyền cởi quần áo, giày, đắp kín chăn cho cô, thì không giày vỏ cô nữa.

Hắn ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn người phụ nữ đang ngủ.

Không thể không thừa nhận, cô rất đẹp, ngũ quan rất hợp nhau, bên trong sự xinh đẹp còn có nét ngây thơ, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể làm điên đảo chúng sinh,

Gương mặt này, không có một chút bóng dáng của "người phụ nữ xấu nhất Thành Bắc".

Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy cô lại giống cô ấy như vậy?

Nghĩ lại mấy ngày này, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp không gì sánh được là khác với người phụ nữ kia thì có rất nhiều điểm lại giống với người phụ nữ kia.

Cũng thích ăn sủi cảo, cũng thích động vật nhỏ, cũng thích hoa hướng dương... Chỗ đặc biệt giống là cô và người phụ nữ kia đều yêu thương Tiểu Bao đến mức móc tim móc phổi.

Cứ việc cô luôn cực lực che giấu sự quan tâm của cô đối với Tiểu Bao, nhưng người khôn khéo như hắn, sao lại không nhìn ra tình cảm chân thật của cô chứ?

Tại sao vô duyên vô cớ cô lại yêu thương Tiểu Bao như vậy, đây cũng không phải thật sự đơn giản là năm chữ "tính lương thiện trời sinh" có thể giải thích được.

Giải thích hợp lý duy nhất chính là Lê Lạc An cô chính là mẹ ruột của Mộ Tiểu Bao, cô chính là Lê Vãn Ca khỏi tử hoàn sinh (*)!

(*) Đã chết đi rồi sống lại

Nghĩ như vậy, trong lòng liền bắt đầu nóng máu lên.

Hắn gọi điện cho Giang Hải, nói: "Lấy số liệu gen của Lê Lạc An và Lê Vãn Ca giám định lại một lần nữa, lần này... đối một tổ chức giám định gen khác."

"Mộ tổng, đã xảy ra chuyện gì, không phải trước đó đã So sánh số liệu gen Lê Lạc An tiểu thư và đại thiếu nãi nãi trước một lần rồi sao, hai người đó không phải cùng một người, sao..."

"Bảo cậu giám định lại một lần nữa thì giám định lại một lần nữa đi, cậu nói nhiều như vậy làm gì?"

Mộ Thừa Huyền lạnh mặt ra mệnh lệnh xong liên cúp điện thoại.

Hôm sau.

Lê Vãn Ca tỉnh lại từ trong cơn đau đầu đến mức đầu muốn nứt ra, cả người đều đau nhứt, khó chịu muốn chết.

Chỗ này chính là cao nguyên, đêm qua còn say rượu, đơn giản chính là đang tìm đường chết.

Căn phòng được trang trí theo phong cách của Tây Tạng, còn đốt hương trầm dây Tây Tạng để người ta thư giãn.


Căn phòng rất lớn nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình cô.

Quái lạ, Mộ Thừa Huyền đâu, Tiểu Bao đâu?

Cô mặc quần áo tử tế liền mở cửa đi ra ngoài.

"Lê tiểu thư, cô tỉnh rồi à, đêm qua ngủ có ngon không?"

Nữ chủ nhà với hai má đỏ hồng, vẻ mặt chất phác chào hỏi với cô.

"Chào buổi sáng, hôm qua tôi ngủ rất say, cô có nhìn thấy..."

Lê Vãn Ca dùng một chút, đang nghĩ nên xung hô nhu thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, có chút lúng túng nói: "Cô có nhìn thấy chồng và con trai tôi không?"

Hừ, cứ tạm thời xưng hô như vậy đi, dù sao một nhà Trát Tây đều tự động xem ba người bọn họ như là một nhà ba người rồi.

"Mộ tiên sinh và Tiểu Bao ăn sáng xong, chắc bây giờ đang tản bộ trên thảo nguyện Lai Vượng đấy!"

"Chỗ nào ở thảo nguyên Lai Vượng, có xa hay không?"

"Ha ha, không xa chút nào, đẩy cửa ra là thấy."

"Vậy à, vậy tôi đi tìm bọn họ."

"Ai, cô ăn sáng xong lại đi, cô..."

Nữ chủ nhà chưa nói xong, Lê Vãn Ca đã chạy ra ngoài thảo nguyên.

Khi mở cửa ra, thảo nguyên xanh mướt, mênh mông vô bờ đập vào trong mắt.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tung bay như kẹo bông, giống như chỉ cần nhón chân là có thể hái xuống.

Trên thảo nguyên, dê, bò, ngựa thành đàn, Mộ Thừa Huyền và Tiểu Bao ở giữ bãi cỏ và trời xanh, ở dưới ánh Mặt Trời vàng chói, cảnh tượng đẹp đến mức có chút không chân thực.

Xem




Bình Luận (0)
Comment