Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 169



Mộ Tiểu Bao ngồi trên lưng một con ngựa trắng nhỏ, Mộ Thừa Huyền đang dùng dây thừng dắt ngựa, đang nói chuyện với mấy người dân Tây Tạng bên cạnh.

Lần đầu tiên Lê Vãn Ca nhìn thấy núi băng vạn năm thân cận với người khác, thậm chí còn vừa cười vừa nói.

Cảnh tượng này có thể nói rất hài hòa.

"Mami, mami!"

Mộ Tiểu Bao phát hiện Lê Vãn Ca, ở phía xa vẫy tay với cô, còn la lớn.

"Tiểu Bao, con đừng có lộn xộn, mẹ tới đây."

Lê Vãn Ca sợ cậu bé nhích tới nhích lui sẽ làm ngựa con kích động, vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Không khí trên cao nguyên rất loãng, mới chạy một chút đã thở hồng hộc, mệt mỏi vô cùng.

Mộ Thừa Huyền thấy thế, nhíu mày nói: "Chạy loạn làm cái gì, mình có bao nhiêu cân, cô không biết rõ sao, đến lúc đó ngất xỉu, tôi cũng sẽ không quan tâm cô đâu."

Nghĩ đến người phụ nữ ngu ngốc này biết rõ mình không thể uống nhiều, tối hôm qua còn đọ rượu với dân bản địa, uống say còn khóc đến mức khó chịu, hắn liền tức giận trong lòng.

"Hừ, nói thật giống như anh quản tôi giống như..."


Lê Vãn Ca bĩu môi với hắn, sau đó phóng khoáng khoát vai Trát Tây, nói: "Nếu tôi ngất đi, anh Trát Tây sẽ quản tôi, nào dám làm phiền Mộ đại tổng tài chứ!"

"Ha ha, em gái, lời này của em thật khiến trái tim ông anh đó đau đớn đẩy, đêm qua người ta bận trước bận sau, chăm sóc em cả một đêm..."

Trát Tây nhịn không được muốn bênh vực kẻ yếu cho Mộ Thừa Huyền.

"A... Tôi hôm qua anh ấy thật sự chăm sóc em?"

Tửu lượng của Lê Vân Ca rất kém, chỉ biết tối hôm qua cô uống rất nhiều, về phần xảy ra chuyện gì, một chút cô cũng không nghĩ ra được.

"Sao mà không chăm sóc cho được, em vừa ca hát, vừa khóc, còn muốn lên thảo nguyên cưỡi ngựa, muốn lên thảo nguyên tìm sói, cuối cùng hình như còn ói..."

"Ói.. Ói?"

"Đúng rồi, ói ra cả người của ông anh đây, nhưng ông anh đấy không lo lắng cho mình, mà vội vàng thay quần áo, rửa mặt cho em, khiến vợ anh hâm mộ vô cùng, nói là chưa từng thấy người đàn ông nào đối xử với vợ mình tốt như vậy, nói em quá có phúc khí rồi!"

Trát Tây một năm một mười kể lại chuyện phát sinh đêm qua.

Cô em gái này thật đúng là cô gái hiếm thấy, sau khi say, thì giống như một cơn bão, đến hắn ta còn phải sợ, chỉ muốn đứng xa mà nhìn.

Trái lại người anh em nhìn như lạnh như băng, ưu nhã, cao quý này lại không chế một chút nào, lúc nào cũng quan tâm, kiên nhẫn chăm sóc, khiến đám người thô kệch như bọn họ cũng có chút xấu hổ.

"Mộ Thừa Huyền, lời anh Trát Tây nói là thật sao, anh thật sự chăm sóc tôi cả một đêm, còn... còn xử lý giúp bãi nôn của tôi?"

Lê Vãn Ca nơm nớp lo sợ nhìn về phía hắn.

Giờ phút này, trong lòng cô không có cảm động chỉ có nỗi sợ.

Thằng nhóc có bệnh siêu cấp thích sạch sẽ, cô vậy mà ói trên người hắn, còn giày vò hắn cả một đêm?

Khó trách, ánh mắt hắn nhìn cô vừa nãy rất kỳ lạ, giống như một chặt cô thành tám khối, thật đáng sợ!

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là không muốn cô làm mất mặt tôi thôi!"

Mộ Thừa Huyền nhìn thảo nguyên mênh mông ở phía trước, vẻ mặt không có chút thay đổi nào.

"Mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào, tôi vẫn nên nói tiếng cảm ơn với anh, và xin lỗi... Tối hôm qua tôi uống quá say, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, có đắc tội chỗ nào thì xin anh đừng để trong lòng!"

Lê Vãn Ca tiếc mệnh, hoảng sợ nhìn hắn, xém chút nữa là chắp tay lạy hắn.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cô thật sự không nhớ rõ sao?"

Con ngươi đen thâm thúy của Mộ Thừa Huyền không nhìn thảo nguyên nữa mà nhìn vào người Lê Vãn Ca.


"Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên... ngài tuyệt đối đừng xem là thật."

Lê Vãn Ca vẫn luôn biết mình tửu lượng mình rất kém, cho nên cô đã cố gắng không uống say trước mặt hắn, chính là vì sợ mình sẽ nói bậy bạ gì đó khiến hắn nghi ngờ.

Chỉ tiếc là tối hôm qua, cô thật sự rất vui.

Ở chỗ thiêng liêng tách biệt hoàn toàn với thế giới, cùng người dân chỗ đó nhảy múa, ăn thịt, mặc kệ là tinh thần hay là thân thể, đều được thả lỏng, thả lòng thì thả lỏng, liền...

"Chuyện đó, tôi hôm qua tôi có nói gì quả đáng không?"

"Quá đáng thì không có, nhưng quái lạ thì có một vài câu."

Mộ Thừa Huyền mím môi mỏng, rõ ràng đang cười nhưng gương mặt tuấn tú lại khiến có người ta cảm thấy rất lạnh lẽo.

"Quái lạ?"

Dây thần kinh của Lê Vãn Ca lập tức căng ra, vắt hết óc nhớ lại cũng nhớ không ra.

"Cô nói, cô thích nụ cười lúc trước của tôi, nói nụ cười của tôi có thể chữa lành tất cả nỗi đau của cô."

"A, chỉ mấy thứ này à..."

Trong nháy mắt Lê Vãn Ca nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ... cũng may, đều là mấy câu liên quan đến hắn, không có đi quá mức giới hạn.

"Cô còn nói, may mắn Tiểu Bao được di truyền từ gen của cô."

"Khụ! Khụ!"

Mộ Thừa Huyền vừa nói xong, Lê Vãn Ca hóa đá tại chỗ, xém chút nữa là bị nước miếng của mình sặc chết.

Muốn chết à, cô có bệnh không, mà nói lời như vậy đối với hắn?

Mộ Thừa Huyền khôn khéo, sắc bén tới cỡ nào, khẳng định sẽ nghi ngờ, làm sao bây giờ, cô nên trả lời như thế nào?

"Cô đã tỉnh táo rồi, vừa hay nên giải thích cho tôi biết, vì sao con của tôi lại sẽ mang gen của cô?"

Mộ Thừa Huyền cầm dây thừng con ngựa, đi lại chỗ Lê Văn Ca, nụ cười càng sâu hơn, sự lạnh lẽo trên mặt cũng lạnh thêm.

"Tôi..."

Lê Vãn Ca cắn môi, nghĩ cả buổi, rất gượng éo nói: "Bởi vì tôi cũng rất thích Tiểu Bao nha, cho nên thường xuyên tẩy não mình, xem Tiểu Bao chính là con của tôi, tôi còn thật sự xem Tiểu Bao là con ruột của mình, thêm chút rượu, liền phiêu nên nói hưu nói vượn, anh tuyệt đối đừng xem là thật nha!"


"Lý do không tệ."

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, lại hỏi: "Chỉ là tôi rất hoang mang, vì sao cô lại thương Tiểu Bao như vậy, đừng nói là vì bộ dáng của Tiểu Bao rất đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn, cái này không đủ để thuyết phục tôi."

"Bởi vì... Bởi vì..."

Trong lòng bàn tay nắm chặt phía sau lưng của Lê Văn Ca đều là mồ hôi lạnh, thật sự muốn đập đầu cho chết, bất chấp, gượng gạo giải thích: "Bởi vì tôi không có con, cho nên thật sự xem Tiểu Bao là con ruột của mình, giống như... Đoàn Tử, nó chỉ là con mèo rừng nhỏ do tôi nhặt được, cũng không phải là tôi cũng đối xử nó như con trai ruột của tôi sao, ai bảo tính cách tôi lượng thiện còn có lòng thương người trời ban chứ."

"Thật sao?"

Ảnh mắt của Mộ Thừa Huyền càng sắc bén, nhìn chằm chằm Lê Văn Ca, giống như muốn nhìn thấu Lê Vãn Ca.

Hồi lâu sau, mới cười nhạo, khẽ nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ nói cô chính là mẹ ruột của Tiểu Bao, là người vợ đã chết của tôi chứ!"

"A..."

Lê Vãn Ca hoảng sợ nhìn hắn, cứng đờ tại chỗ, không dám động.

Đám người không biết hai người đang nói chuyện mờ ám gì, Tiểu Bao càng cảm thấy cậu bé không hề hiểu cuộc đối thoại của ba mẹ mình.

"Daddy, daddy, Tiểu Bao muốn cưỡi ngựa, daddy buông tay để Tiểu Bao cưỡi một lát, có được không?"

Cậu bé đợi đến nhàm chán, năn nỉ Mộ Thừa Huyền.

"Không được, ngựa trên thảo nguyên này không ngoan, dịu dàng như ngựa trong chuồng ngựa của con, tự con sẽ điều khiển không được."

"Có thể, Tiểu Bao có thể điều khiển được, Tiểu Bao đã thiết lập tình cảm với ngựa nhỏ rồi, ngựa nhỏ sẽ nghe lời Tiểu Bao."

Mộ Thừa Huyền không chịu được sự nhõng nhẽo của Tiểu Bao, miễn cưỡng đồng ý.

Lại không biết là nguy hiểm đang tới gần.

Xem




Bình Luận (0)
Comment