Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 170



Mộ Tiểu Bao vui vẻ cưỡi ngựa trên thảo nguyên, cậu bé và ngựa nhỏ phối hợp rất tốt, một vòng lại một vòng, rất điêu luyện.

Lúc đầu Mộ Thừa Huyền còn một tấc cũng không rời đi theo, sau đó liền buông tay để cậu bé tự minh cưỡi, hắn ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên trò chuyện với đám người Trát Tây một hai câu.

"Người anh em, con trai của em vậy mà là một cao thủ cưỡi ngựa nha, ở chỗ này của bọn tôi, mỗi năm đều có một cuộc thi đua ngựa, nếu đua thì ngoại trừ cậu bé ra thì không ai có thể trở thành hoàng tử đua ngựa nữa rồi."

"Đúng vậy, bọn tôi đã quen biết không ít người Hán, phần lớn đều không biết cưỡi ngựa, cũng sẽ không có đứa bé nhà nào cưỡi ngựa đẹp như vậy..."

"Người anh em thật có phúc khí, có em bé cưỡi ngựa đẹp như vậy, còn có người vợ uống rượu phóng khoảng như thế, dứt khoát ở lại chỗ chúng tôi thì tốt biết bao!"

"Ha ha, Trát Tây... Sợ là anh chỉ muốn người anh em này để em dâu ở lại đi?"

Tính tình đám người rất thắng tính, trêu chọc cũng rất cởi mở.

Mộ Thừa Huyền chỉ cười, cũng không nói nhiều, ánh mắt nhìn về phía xa.

Ở phía xa, Tiểu Bao cưỡi ngựa nhỏ, vui vẻ lao nhanh đi, tiếng cười êm tai như chuông bạc.

Lê Văn Ca không yên lòng, vẫn luôn đi theo xung quanh, thỉnh thoảng dặn Tiểu Bao cưỡi chậm một chút.

Gió thổi, mây trắng bồng bềnh, cỏ xanh phất phới, hoa tươi tung bay, mép váy là tóc của cô cũng bay theo.

Mộ Thừa Huyền nhìn một cái, trong đầu không biết sao lại hiện ra bốn chữ "Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo" (*).


(*) Năm trong bài Một Đời Một Kiếp của Hồ Lan Thành, ý nghĩa là mong muốn chỉ có thể tận hưởng vẻ đẹp thanh tĩnh này.

Những năm này, vẫn luôn sống theo nhịp điệu nhanh chóng, áp lực trong cuộc sống rất cao, cũng không biết bản thân "sống" như thế nào.

Đi vào Shangrila, không khí loãng ra, hình như thời gian cũng chậm lại.

Đột nhiên cảm thấy giống như đám người Trát Tây, cứ sống một đời đơn giản như vậy cũng chưa chắc là không thể.

"Người anh em, nói thật, anh có muốn sinh sống ở chỗ này của bọn tôi không, không gạt anh, chỗ này của chúng tôi có rất nhiều người di dân từ trong thành phố tới, sinh sống rất thư thái..."

Trát Tây rất thích Mộ Thừa Huyền, thực tình nghĩ muốn kết giao với người bạn này, cho nên vẫn luôn giật dây hắn ở lại.

"Một khắc vừa rồi mới nghĩ tới."

Mộ Thừa Huyền trả lời thành thật.

"Ài, như vậy cũng tốt lắm, chỉ cần người có suy nghĩ này, bình thường đều sẽ ở lại, không phải ở lại vào lúc này thì sau này cũng ở lại..."

"Ha ha, người anh em, Trát Tây tôi kết giao với người anh em như anh, đêm nay rượu ngon thịt ngon, tiếp tục thôi!"

Đám người đang trò chuyện vui vẻ, liền nhìn thấy lông mày Trát Tây nhướng lên, mắt trợn trừng, quát về hướng Lê Vãn Ca và Tiểu Bao: "Không được!"

Những người còn lại cũng nhìn về hướng đó, đều là vẻ mặt khẩn trương.

"Sao?"

Mộ Thừa Huyền nhìn về phía xa, cũng không có phát giác chuyện gì khác thường.

"Sói... Đằng sau tảng đá có sói!"

Trát Tây nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khẩn trương.

Trên thảo nguyên thường xuyên xuất hiện sói, nhưng bình thường là vào buổi tối hoặc là lúc không có người.

Hiện tại lại xuất hiện, sợ là đang cực kỳ đói, muốn ăn trộm dễ.

Mộ Thừa Huyền tập trung nhìn lại, quả nhiên đằng sau tảng đá lớn có một con sói trưởng thành gầy gò.

Ánh mắt của con sói rất hung ác, nhìn chằm chằm vào Lê Vãn Ca và Tiểu Bao.

Lúc đầu, Lê Vãn Ca và Tiểu Bao không phát hiện ra con sói đó, đột nhiên ngựa nhỏ cáu kỉnh lên, nhìn lại, cũng vừa lúc nhìn thấy con sói đó.

Tiểu Bao bị dọa sợ, nắm lấy dây cương của ngua nhỏ, động cũng không dám động.

Lê Vãn Ca cũng bị dọa đến ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, giang hai tay ra, ngăn trước mặt ngựa nhỏ, nơm nớp lo sợ hô to với sói: "Uy, sói, anh sói... Anh mau đi đi, tôi không đánh anh, đừng dọa con của tôi!"

"Hủ!"


Sói vốn dĩ đang đứng trước mặt, vừa nghe Lê Vãn Ca mở miệng, lập tức phòng bị, răng nanh sắc bén sáng như bạc, trong vài phút liền muốn xông đến chỗ bọn họ.

"Đáng chết!"

Mộ Thừa Huyền nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp vọt tới chỗ bọn họ.

"Cút đi!"

Hắn đứng trước mặt Lê Văn Ca, giơ nắm đấm với con sói kia, muốn đuổi nó đi.

Sói là một loại động vật rất hung tàn, tự cao tự đại, ngàn vạn lần không chịu được khiêu khích, nhe răng nanh, bổ nhào về phía Mộ Thừa Huyền,

"Hi!"

Ngựa nhỏ thấy vậy liền hoảng sợ, bất an kêu to, nâng chân lên nhảy trước nhảy sau.

"A, daddy, mami, mau cứu Tiểu Bao..."

Tiểu Bao ngồi không cân bằng được, nắm chặt lấy dây cương, hoảng sợ kêu to.

"Tiểu... Tiểu Bao, cẩn thận!"

Động tác của ngựa nhỏ càng thêm kịch liệt, Tiểu Bao trực tiếp ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Mắt Lê Vãn Ca tối sầm lại, không bận tâm đến chuyện khác, nhào qua, đưa tay ra đón.

Dứt khoát ôm lấy Tiểu Bao vào trong lòng, nhưng ngựa nhỏ bị dọa sợ, lại đạp cho cô mấy cái không nặng không nhẹ.

Bên này, Mộ Thừa Huyền đánh với sói, cánh tay bị sói cắn chặt, tình huống không lạc quan cho lắm.

"Mộ Thừa Huyền..."

Cuối cùng Lê Văn Ca cũng trốn ra khỏi vó ngựa, xoay người nhìn thấy cảnh tượng hắn dùng tay không vật lộn với sói, trực tiếp trợn tròn mắt, không biết nên làm như thế nào mới phải.

"Cô dẫn Tiểu Bao đi trước đi, nhanh!"

Một cánh tay của Mộ Thừa Huyền bị sói cắn xé, nhưng lại không yếu thế, một tay khác nắm chặt thành quả đấm, một cái rồi một cái đánh mạnh vào bụng sói.

"Ngao, ngao.."

Sói bị đánh đau, kêu ngao ngao, rốt cuộc cũng thả ra cảnh tay cắn chặt không buông, cụp đuôi chạy trốn.

Một trận sóng gió, cuối cùng cũng ngừng lại.

Chỉ là, mặc kệ Mộ Thừa Huyền hay là Lê Vãn Ca, đều bị thương rất nghiêm trọng.

Đám người Trát Tây nhanh chóng lái xe bán tải, băng bó sơ qua vết thương của bọn họ, rồi chở đến bệnh viện huyện.


Trên đường đi, Lê Vãn Ca nhìn thấy cảnh tay Mộ Thừa Huyền bị lụa trắng quấn lấy, còn đang rỉ máu, giật mình nói: "Anh cũng thật dũng mãnh, tay không đánh sói nha."

"Cô cũng không tệ, cưới người từ dưới chân ngựa."

Mộ Thừa Huyền giống như không cảm giác đau đớn, không cảm thấy vết thương của mình nghiêm trọng, trái lại nhìn chằm chằm ngực của Lê Vãn Ca, nói: "Sói chưa chắc sẽ cắn chết tôi, nhưng móng ngựa trái lại thật sự có thể lấy mạng cô."

"Đúng không, nghe anh nói như vậy, tôi mới phát hiện, ngực tôi thực sự đau quá!"

Lê Văn Ca ho nhẹ hai tiếng, tỏ vẻ đau đớn che ngực, cảm thấy đau, nhưng tuyệt đối không hối hận.

"Tình huống vừa rồi, tôi cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ biết nhất định sẽ không để Tiểu Bao bị thương... Cũng may là Tiểu Bao bình an vô sự."

Cô hít sâu một hơi, lại thở hắt ra, vừa nghĩ tới Tiểu Bao cũng không bị thương cọng lông sợi tóc nào, trong nháy mắt liền không thấy đau đớn như vậy nữa!

"Lê tiểu thư thật vĩ đại, vì một đứa bé không có quan hệ máu mủ gì với mình mà có thể liều mình cứu giúp như vậy!"

Mộ Thừa Huyền khích lệ, nhưng lời này lại khiến người ta không dễ chịu chút nào.

Lê Vãn Ca luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó.

"Ha ha, không có cách nào khác, tôi chính là người vĩ đại như vậy đó, anh ở chung tới tôi lâu rồi liền sẽ biết, tôi là người phụ nữ đẹp có trái tim lương thiện, nếu Mộ tiên sinh nhận được rồi, sẽ tuyệt đối không lỗ vốn."

Cố cố ý dùng giọng nói thả lỏng để che đi sự chột dạ của mình.

"Tôi thấy sự vĩ đại này chỉ sẽ xuất hiện trên người của mẹ ruột khi đối với con mình mà thôi."

Mộ Thừa Huyền mím môi, cười như không cười, nói.

"Ha ha ha!"

Lê Vãn Ca cười gượng với hắn, càng thêm chột dạ tránh ánh mắt của hắn.

Xe đến bệnh viện, đồng thời Mộ Thừa Huyền cũng nhận được tin của Giang Hải là đã có kết quả giám định.

Xem




Bình Luận (0)
Comment