Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 66



"Tiểu thiếu gia, Lê tiểu thư đã về phòng nghỉ ngơi, sao con có thể nghe được tiếng cô ấy khóc được, ngoan ngoãn đi ngủ đi, nếu daddy của cậu biết cậu không chịu đi ngủ, ngài ấy lại muốn đuổi Lê tiểu thư đi nữa đấy."

Bảo mẫu ngăn lại Mộ Tiểu Bao, làm theo lời nói của Mộ Thừa Huyền, lửa gạt cậu bé.

"Không đúng, Tiểu Bao thật sự có thể nghe thấy tiếng mami khóc, nhất định là mami đang bị người ta bắt nạt..."

Cảm xúc của Mộ Tiểu Bao rất kich động, cậu bé có thể cảm ứng được nỗi đau của Lê Văn Ca.

Cậu bé thật hối hận chính mình tỏ ra chút thông minh đề daddy đón mami trở về nhà

Nếu mami bởi vi thể mà bị bắt nạt, cậu bé sẽ thấy vô cùng có lỗi với mami.

"Cô tránh ra... Châu muốn đi ra ngoài!"

Cậu bé giống như một con cá chạch nhỏ, linh hoạt chui qua từ bên hông của bảo mẫu chạy ra ngoài.

"Tiểu thiếu gia, đợi một chút, con mau trở lại đi!"

Bảo mẫu nhìn thấy bóng dáng của cậu bé đã biến mất, gấp đến nỗi giậm chân.

Trong phòng của Cố Mạn Mạn, sự im lặng áp lực khác thường.

Mưa to đồ xuống ẩm ầm, từng hạt nước mưa to đánh vào cửa sổ bằng kinh pha lê giống như là một sự châm biếm.

Mộ Thừa Huyền giống như một ngọn núi băng sừng sững, lạnh lẽo đứng trước cửa sổ sát đất, ảnh mất vẫn luôn nhìn thân ảnh nhỏ xinh kia ngoài cửa sổ.


Đã gần một tiếng đồng hồ, cô vẫn con quỷ ngoài đỏ, còn không chịu

nhận sai.

Cứ không sợ chết như vậy sao?

"Thủa Huyền, em thật không nghĩ Lê tiểu thư sao lại bướng bỉnh như thế, quỳ ở ngoài đó lâu như vậy cũng không chịu xin lỗi em, có lẽ cô ấy thật sự nghĩ làm những việc đó là không có sai, em thật sự rất khó chịu, tại sao cô ấy lại hận em đến mức này chứ?"

Cố Mạn Mạn nhìn bóng lưng cao lớn lãnh đạm của người đàn ông, lau nước mắt ở khỏe mắt, nhu nhược đáng thương nỏi.

Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh lùng đứng thẳng ở nơi đó, không trả lời cô ta.

Sự im lặng của hắn, làm trong lòng Cố Mạn Mạn đặc biệt khó chịu.

Cô ta cần thận nói: "Anh đau lòng vì cô ấy sao?"

"Không có."

Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền hơi có chút rung động, nhưng thật mau

lại lạnh nhạt trở lại.

Một người phụ nữ ác độc như vậy, sao hắn có thể đau lòng, hắn ước gì

cô sẽ có kết cục thật thảm hại!

"Nếu anh đau lòng vì Lê Văn Ca, em có thể nể mặt anh mà không truy cứu chuyện này, mặc dù em bị những tên lưu manh đó cưong hiếp, có lẽ nó sẽ là bóng ma cả đời của em, mặc dù cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho Lê tiểu thư, nhưng nếu như là vì anh, em nguyện ý buông tha cho cô ấy."

Cố Mạn Mạn nghẹn ngào nói, bày ra về hên mọn ẩn nhẫn.

"Nếu muốn tha, thi cô ấy phải xin lỗi."

Mộ Thừa Huyền nắm chặt ngón tay, dùng ảnh mất lạnh lùng nhìn chằm cham bóng người ương ngạnh trong mưa kia, nói: "Nếu cô ấy không muốn chết cóng trong vườn thì sớm muộn gì cũng phải củi đầu."

Nói xong, hắn xoay người, cưỡng ép chính minh không cần lại đi xem Lê Văn Ca.

Hiểu thắng như vậy thì cho dù chết cũng là xứng đáng!

"Thửa Huyền, thực ra em cũng không muốn làm cho chuyện này thành như vậy, em cũng không muốn tin tưởng Lê tiểu thư lại là chủ mưu phía sau tất cả mọi việc, nhưng tin nhắn kia, là chinh anh thấy được trong điện thoại của cô ấy, người có thể nói dối, nhưng những chứng cứ đó sẽ không nói dối..."

Cổ Mạn Mạn yếu ớt từ trên giường xuống dưới, tay đặt ở trên vai người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Anh đừng đau lòng, loại người như Lê tiểu thư không xứng đáng với nỗi đau của anh."

"Thân thể của em còn không có khôi phục hằn, nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Mộ Thừa Huyền đột nhiên có chút bực bội, hắn cũng không muốn Cổ Mạn Mạn chạm vào hẳn, ra lệnh cô ta quay trở về trên giường.

Tâm tư của hắn vẫn luôn đặt trên con người ở trong vườn hoa đang quỷ dưới mưa to kia.

Hai người cũng chưa phát hiện, ngoài cửa phòng thoáng qua một bóng người nho nhỏ.

Mưa to vẫn còn liên tục rơi không ngừng, duong như không có ý muốn


dừng lại. Lê Vân Ca đã quỳ thật lâu, vốn dĩ cô mất máu quá nhiều, bây giờ lại

càng suy yếu.

Vừa mới bắt đầu, cô còn có thể quỷ thẳng người, ảnh mắt kiên định, sau đó từ từ mất đi sức lực, thân thể lắc lư, ảnh mắt lại càng bị mưa ảnh hưởng, hoản toàn không mở ra được, từ từ biển thành màu đen.

Cảm giác như chính minh sắp chết rồi, đột nhiên nước mưa dường như là bị cái gì đó ngăn cản, không còn xối trên người cô nữa.

Lê Văn Ca giống như cố gắng dồn hết sức lực cuối cùng, mở mắt ra liền nhìn thấy một chiếc dù dựng đứng trên đầu cô.

Chiếc dù nhỏ hình con vịt màu vàng, dù rất nhỏ nhưng lại che chắn

toàn bộ về phia cô. "Mami, đừng sợ, Tiểu Bao sē bào vệ mami, Tiểu Bao sẽ không để mami

bị mưa làm ướt."

Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của cậu bé truyền đến trong tai cô đã bị nước mưa ảo ào bao phủ.

"Tiểu Bao, tại sao con lại chạy tới đây, mau trở về đi!"

Đầu Lê Văn Ca vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy tiếng nói liền trở nên tỉnh táo.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, đã trễ thế này mà cậu bé lại chạy ra vườn hoa để che dù cho cô.

Dáng người nho nhỏ của cậu nhón mũi chân lên, bĩu môi, giống như cố hết sức của mình để che cho cô, chiếc áo ngủ in hinh nhân vật hoạt hình và tóc của cậu đều bị mưa làm ướt...

"Trừ khi mang đi vào, bằng không Tiểu Bao sẽ không đi, mami ở bên ngoài bị mưa ướt, Tiểu Bao sẽ đau lòng!"

Cậu nhóc nói xong liền ôm cổ Lê Vãn Ca, đầu chui vào trong lòng ngực

cô, giống như là dùng thân thể nhỏ bé của mình để sười ấm cho cô.

Trong lòng cô, một bộ phận yếu ớt nhất cử như vậy mà bị đánh trúng.

"Được, mami sẽ trở về, mami trở về ngay lập tức, Tiểu Bao bị mưa làm ướt thi mami cũng sẽ đau lòng!"

Một tay cô ôm Tiểu Bao, một tay cầm chiếc dù nhỏ lung lay từ trong mưa, đi vào biệt thự.

Cả người cô ướt dầm dề, tóc rối tung, trông giống như một nữ quỷ mà đi vào phòng Cổ Mạn Mạn.

"Tôi nhận thua, mọi chuyện đều là tôi làm, không cần lại để tôi quỳ

ngoài mưa nữa, tất cả đều do tôi làm..."

Lê Văn Ca mạnh mẽ dùng chút sức lực cuối cùng, sau khi nói với hai người trong phóng, sắc mặt tải nhợt, cuối cùng cô cũng ngất xỉu ngã xuống đất.

Chuyện lúc sau, cải gì cũng không biết, duy nhất rõ ràng, đó chính là cầu xin Mộ Thừa Huyền nhất định phải chăm sóc Tiểu Bao cho thật tốt, không được để Tiểu Bao bị cảm,

"Gọi bác sĩ Trương tới đây."

Vào lúc Lê Vân Ca ngất đi, Mộ Thừa Huyền đã nghĩ đến việc đỡ lấy cơ thể cô.


Nhưng sau đó nghĩ lại những việc độc ác mà cô đã làm, rốt cuộc hẳn lại thu tay về.

Bác sĩ Trương là bác sĩ gia đình ở tại trong nhà Mộ gia, sau khi xem qua tình hình của Lê Văn Ca, nói cho Mộ Thừa Huyền yên tâm.

"Vẫn như lần trước, ngất xỉu do hạ đường huyết, nghỉ ngơi thật tốt là được, người ướt như vậy chắc sẽ bị cảm, hy vọng sẽ không phát sốt... Nếu không sẽ rất phiền phức."

"Phát sốt sẽ như thể nào?"

"Cô ấy có một vết thương trên trán, phát sốt sẽ làm tình trạng viêm nặng thêm. Nếu ý chí cô ấy không kiến định, có thể nguy hiểm đến tính mạng, không nói chắc được."

Lời nói của bác sĩ Trương khiến Mộ Thừa Huyền cau mày thật chặt.

Người phụ nữ này thật khiến cho người khác không bớt lo, lúc nào cũng làm cho chính mình thảm hại như thế!

"Nghiêm trọng như vậy sao, vậy nhanh chóng đưa vào bệnh viện đi?"

Cố Mạn Mạn giả vờ quan tâm mà đưa ra để nghị.

"Tạm thời thì không cần, cử quan sát trước đi, tôi nói chỉ là tinh huống xấu nhất mà thôi."

Bác sĩ Trương nói.

Hắn kê đơn thuốc cho Lê Vãn Ca xong liền đi ra ngoài.

Lần đầu tiên Mộ Tiểu Bao nghe lời của Mộ Thừa Huyền, ngoan ngoãn đi theo bảo mẫu tấm nước ấm rồi bò lên giường ngủ.

Hiển nhiên, cậu bé thật lo lắng về tình huống của Lê Vân Ca, nhưng trước mắt cậu bé còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Khi đêm khuya tĩnh lặng, Mộ Tiểu Bao thừa dịp bào mẫu đã ngủ, kéo

chăn ra, tay chân nhẹ nhàng chuồn vào phòng làm việc của Mộ Thừa

Huyền.

Trong bóng tối, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé.

Ngón tay cậu linh hoạt gõ vào bàn phim "lạch cạch", đôi mắt sáng ngời hiện lên tia sắc bén.

Mami, Tiểu Bao nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho mami!




Bình Luận (0)
Comment