Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 67



Lê Vân Ca được sắp xếp ở phòng khách.

Cô nhắm mắt năm trên giường, gò má và môi trắng bệch không còn giọt màu, giống như đã chết vậy.

Mộ Thừa Huyền vẫn chưa ngủ, lạnh lùng ngồi ở mép giường, chăm chủ

quan sát cô,

Trong đôi mất thâm thủy của hắn, có tỏ mỏ, có chăn ghét, cũng có đau lòng được giấu kỹ.

Gương mặt của cô hơi nhãn dù là đang hôn mê, cũng giống như mang theo sự uất ức, tự thành dáng vẻ khiến người khác thương tiếc.

So với dáng vẻ phong tinh quyến rũ thường ngày của cô, hoàn toàn là

hai người khác nhau.

Không ngừng làm trí não hắn thoáng hiện bóng dáng của kẻ giết người kia, giống như bọn họ mới là cùng một người

“Cô, nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai?"

Mộ Thừa Huyền nhìn cô thật lâu, lòng cũng theo đó mà mềm xuống, ngón tay thon dài, vuốt ve gò má cô rồi dừng lại ở cảnh môi đỏ thẫm như cánh hoa.

Lúc đang muốn củi đầu xuống hôn thi không biết từ lúc nào Cố Man Mạn từ căn phòng cách vách đi qua đây, phá vỡ sự dịu dàng này.

“Thừa Huyền, xin lỗi, em không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, đều tại em, tất cả là tại em hết. Em nên tha thứ cho Mộ tiểu thư tử sớm, mau chóng để cô ấy từ ngoài mưa vào trong, em..."

Mộ Thừa Huyền xoay nguời, ngồi thẳng, giọng nói lạnh như băng.

"Không phải bảo em nằm nghỉ sao, đêm hôm khuya khoắt em còn chạy tới chạy lui, không mệt à?"


"Em..."

Cố Mạn Mạn ngo ngắn nhìn người đàn ông, yên lặng siết chặt tay.

Lê Văn Ca ơi Lê Vãn Ca, cô không thể trách tôi ra tay với cô như vậy.

Hãy nhìn xem, mới có mấy tiếng đồng hồ... cô hôn mê thể này... lại khiến tâm trí Mộ Thừa Huyền hôn mê luôn rồi.

Cô ta không hồi hận mình đã sử dụng những thủ đoạn không quang minh chính đại này, chỉ hối hận không làm tuyệt tình hơn, không nhổ cỏ tận gốc.

“Xin lỗi, em không quấy rầy hai người nữa, em đi nghi đây."

Cổ Mạn Mạn nói xong mang theo biểu cảm oan ức đi ra khỏi phòng.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, lần sau phải làm triệt để hơn nữa, giữ lại mạng con hồ ly tinh này hậu hoạ khôn lường.

Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Mộ Thừa Huyền dường như cũng ý thức được bản thân mình mất khống chế, lạnh lùng đứng lên chuẩn bị đi khỏi.

Nói cho bản thân mình, đây chỉ là một chiêu khổ nhục kế của người phụ nữ này mà thôi.

“Thủa Huyền..."

Lúc đi đến cửa, nghe thấy người phụ nữ trên giường nhỏ giọng nỉ non.

Thân thể cao ngất của người đàn ông đứng yên tại chỗ, sau khi chần

chữ một hai giây lại quay lại.

“Cô kêu tôi làm gi?"

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ảnh mắt lạnh như băng dò xét.

"Thừa Huyền, không phải em làm mà, em không có giết cô ấy, tin tường

em..."

Lê Văn Ca nhắm chặt đôi mắt, gương mặt nhỏ nhắn dường như quả sợ hãi, nhíu chặt lại, không ngừng lắc đầu.

“Các người đừng đến đây, đừng đánh tôi, không phải tôi giết, không phải tôi giết người!"

Cảm xúc có ngày càng kích động, mồ hôi lạnh thuận theo trán rơi

xuống.

Dáng vẻ này quá giống với người vợ cũ, hung thủ giết người, đã chết của hắn.

“Nói, cô đã giết ai?"

Bàn tay to của Mộ Thừa Huyền bóp lấy cổ tay của người phụ nữ, giọng

nói vội vã tra hỏi.

Lê Vãn Ca đau đến mức tỉnh dậy, mở mắt ra, rơi vào ảnh mắt lạnh lũng như vực sâu của hắn.

“Mộ Thừa Huyền, tôi đã chết rồi sao?"

Cô yếu ớt hỏi hắn.

Lúc nãy hôn mê đã khiến đầu óc cô hỗn loạn không còn phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là tường tượng nữa.


"Lúc nãy cô không gọi tôi như vậy?"

"Ha?

Lê Văn Ca rất yếu ớt, nhin về dáng vẻ của người đàn ông, mơ màng,

trông vô tội nhu trẻ con vậy.

"Cô gọi tôi là Thừa Huyền, gọi rất thuận miệng, tự nhiên đến mức trong

khoảnh khắc tôi cho rằng là người vợ quá cố của tôi đang gọi tôi."

Người đàn ông áp về phía Lê Văn Ca, bức thiết muốn chứng minh điều gì đó.

Người phụ nữ không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể để cho người đàn ông muốn làm gì thì làm, cười lạnh nói: "Mộ tiên sinh thể mà còn nhớ giọng nói của người vợ quá cổ của mình, thật đúng là thâm tinh, cũng chỉ là một cách xưng hô cũng không phải dành riêng cho người vợ quả cố của ngài, bất kỳ một người phụ nữ nào, chỉ cần muốn đều có thể gọi hắn như thế, phải chăng mỗi khi gọi hắn như vậy đều bị tra hỏi như vậy sao?"

"Đã bệnh rồi mà miệng lưỡi vẫn còn lợi hại như vậy, xem ra là do quả rảnh rỗi rồi."

Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, không nỏi tiếng nào mà hôn lên miệng người phụ nữ.

Hån cũng không biết, tại sao trong thoảng chốc lại muốn hôn cô.

Rõ ràng là hận cô, ghét cô.

Nhưng tiếng “Thừa Huyền" dịu dàng, mềm mại của cô lại như mèo cào,

cào trái tim hắn.

Lần này, Lê Văn Ca không nhúc nhích, mặc cho hắn thich làm gì thì

làm.

Cô cảm thấy dường như bản thân mình là một công cụ.

Lúc hắn vui vẻ, hôn một cái, sở một cải, lúc không vui vẻ, vứt bỏ, đánh đập.

Từ Lê Văn Ca đến Lê Lạc An đều không tránh khỏi vận mệnh như thế!

Một lúc lâu sau, người đàn ông cảm thấy đủ rồi mới buông cô ra.

"Mộ tiên sinh hôn một người đang bị cảm không sợ bị lây bệnh sao?"

Cô không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế nằm ngang, dùng ánh mắt

lạnh nhạt nhìn hắn.

Giờ phút này, cô hận hắn.

"Sức đề kháng của tôi rất tốt, tí bệnh khuẩn đỏ của cô còn chưa đủ để ảnh hưởng đến tôi."

Sau đó, hắn nâng cằm lên, giống như bố thí mà nói: “Sau này không được phép gọi tôi là Mộ tiên sinh."

"Vâng, Mộ tiên sinh."

Lê Van Ca vẫn là bộ dáng lạnh lùng đó thậm chí còn mang theo biểu

cảm trào phúng.

Điều này làm Mộ Thừa Huyền cảm thấy không thoải mái,


Người phụ nữ không biết điều, thảm hại như vậy là đáng đời.

Rốt cuộc hắn cũng đi mất, cuối cùng Lê Văn Ca cũng có thể thả lỏng.

Cô mệt mỏi quả...

Sau khi bản thân mắc mưa lớn thi giống như là một con mèo mềm nhũn, không có xương cốt, một tí sức lực cũng không có.

Cũng không biết Tiểu Bao sao rồi, cậu bé dầm mưa cùng cô lâu như vậy, liệu có bị cảm không?

Muốn đi đến phòng Tiểu Bao, nhìn Tiểu Bao một chút, nhưng cố gắng bò dậy nhưng không bỏ dậy nổi.

Mộ Thừa Huyền, thật quả ác, quá lạnh lùng, quá vô tình.

Cứ tiếp tục giày vò như vậy, cô không biết khi não thi minh sẽ chết trên tay hắn.

Cho nên phải đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng lấy được cuống rốn của Tiểu Bao hoặc mang thai con của hắn.

Suy nghĩ một chút, Lê Văn Ca lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ an ổn của cô cũng không kéo dài được lâu.

Sảng sớm ngày hôm sau, Lương Ngọc Nghi biết được cô lại được Mộ Thừa Huyền mang về, còn được ở phòng khách, tức giận xông lên phòng Lê Văn Ca.

Đồ hồ ly tinh lòng dạ độc ác, cô còn dám quay lại, cô cho rắng Lương Ngọc Nghi tôi không làm gi được cô sao?"

Bà hùng hổ hất chăn của Lê Văn Ca lên, không để ý thân thể yếu ớt của Lê Văn Ca, nói với người làm bên cạnh: "Khiêng cô ta lên vứt xuống hồ nhân tạo sau núi đi, cứ xem như là xử lý tên trộm đột nhập vào nhà dân!"

"Mộ phu nhân, mong bà tôn trọng tôi, dùng tu hinh là phạm pháp."

Thần thể Lê Văn Ca yếu ớt đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, có chút bất đắc dĩ nói với Lương Ngọc Nghi đang mù quáng.

Cô cũng không biết, tại sao Lương Ngọc Nghi lại ghét cô đến như vậy.

Cho dù là xin thuốc cho bà, thiếu chút nữa mất mạng, bà vẫn lạnh lùng với cô như vậy.

Có thể máu của một số người, trời sinh đã là máu lạnh, cho dù có dùng tim để ủ cũng không nóng lên được.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Mộ Thừa Huyền cau mày đi tới, không biết nên nói gì với hành động

của Lương Ngọc Nghi.

"Mẹ phải đem con hồ ly tinh ác độc này vứt xuống hồ cho chết chim, nếu không cải nhà này sớm muộn gì cũng bị cô ta làm cho tan nát!"

Lương Ngọc Nghi thái độ kiên quyết hét lên.




Bình Luận (0)
Comment