CHƯƠNG 1094
Hành động của cô bé khiến Đường Hạo Tuấn giật mình, anh không biết phải làm sao đành vội vàng nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy cũng trợn tròn mắt.
Sao mình nói với con bé Đường Hạo Tuấn là ba ruột của nó mà nó lại khóc nhỉ?
“Dĩnh Nhi đừng khóc.” Tống Vy vội dỗ dành.
Tống Dĩnh Nhi càng khóc to hơn.
Đường Hạo Tuấn cũng nhanh chóng dỗ con cùng Tống Vy.
Dỗ mãi một lúc mới dỗ được cô bé.
Tống Dĩnh Nhi sụt sịt mũi, ngân ngấn nước mắt, nhìn Đường Hạo Tuấn rồi hỏi: “Tại sao bây giờ ba mới nói với Dĩnh Nhi chuyện ba là ba ruột của Dĩnh Nhi và anh trai?”
Đường Hạo Tuấn mấp máy môi không biết nên trả lời thế nào.
Tống Dĩnh Nhi lại nói tiếp: “Nếu ba xuất hiện sớm hơn một chút, có phải Dĩnh Nhi và anh trai sẽ không bị các bạn khác bắt nạt, nói Dĩnh Nhi với anh là đứa trẻ không có ba không? Mẹ cũng sẽ không bị những chú say rượu kia đập cửa.”
Tống Vy nghe những lời bé nói cũng buồn rầu quay mặt đi.
Trong lòng Đường Hạo Tuấn xót xa như bị kim châm. Anh nhướn người, ôm chặt lấy cô bé, trong lời nói tràn đầy áy náy: “Xin lỗi bé cưng. Lúc trước ba không biết đến sự tồn tại của các con. Nếu ba biết, ba sẽ không vứt bỏ hay không quan tâm tới con và anh trai, còn có mẹ của con nữa, ba cũng sẽ không để người khác bắt nạt ba mẹ con.”
“Thật không ba?” Tống Dĩnh Nhi nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn thơm lên trán cô bé: “Thật đó, ba rất yêu ba mẹ con.”
Tống Dĩnh Nhi nín khóc, mỉm cười: “Con cũng yêu ba, trước kia yêu, bây giờ là yêu nhất.”
“Ồ? Tại sao bây giờ lại yêu nhất?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Tống Dĩnh Nhi cười hì hì, đáp: “Trước kia con không biết ba là ba ruột cho nên chỉ yêu bằng này thôi.”
Cô bé làm động tác so sánh một chút xíu.
“Bây giờ con biết ba là ba ruột nên rất yêu, rất yêu ba. Yêu nhiều hơn cả tiền trong hộp tiết kiệm của Dĩnh Nhi nữa.” Tống Dĩnh Nhi nghĩ ngợi một chút lại nói tiếp.
Thực ra cô bé không hề có khái niệm gì về tiền mà chỉ biết số càng lớn sẽ mua được càng nhiều đồ ăn.
Mà tiền trong hộp tiết kiệm của cô bé đều là loại chữ số lớn nhất, còn có rất nhiều tờ nữa cho nên đem ra so sánh với tình yêu thương dành cho ba chắc chắn không sai.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy không nhịn nổi cười khi mấy lời ngây thơ của con.
“Ừm, ba cũng thế.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp lại.
Tống Dĩnh Nhi cười khanh khách.
Lát sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Tống Dĩnh Nhi.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng gần đó nhìn bác sĩ hỏi thăm Dĩnh Nhi đủ loại vấn đề, nào là có đau không, có chỗ nào khó chịu không.
“Xin lỗi em.” Đường Hạo Tuấn bỗng nói lời xin lỗi.
Tống Vy quay đầu nhìn anh, thắc mắc: “Sao bỗng dưng anh lại nói xin lỗi?”
Đường Hạo Tuấn ôm eo cô, đáp: “Những lời vừa rồi của Dĩnh Nhi… Xin lỗi để mẹ con em phải chịu ấm ức mấy năm nay.”