CHƯƠNG 1095
Anh biết chuyện trước kia Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương đi nhà trẻ bị bắt nạt nhưng lại không biết mấy tên say rượu đập cửa quầy rầy Tống Vy.
Vừa nghĩ tới một mình Tống Vy đưa theo hai đứa con nhỏ sống bên ngoài là Đường Hạo Tuấn lại đau lòng đến nghẹt thở.
“Thì ra là vì chuyện này à.” Tống Vy mỉm cười: “Thật ra em và hai con cũng không phải chịu ấm ức gì. Những điều Dĩnh Nhi vừa nói quả thực từng xảy ra nhưng rất hiếm khi. Hơn nữa còn có mẹ em, có Giang Hạ và Kiều Phàm chăm sóc nên chúng em cũng sống khá ổn.”
“Đừng nhắc tới Kiều Phàm.” Nét mặt Đường Hạo Tuấn sa sầm xuống: “Chưa nói đến chuyện trước kia anh ta làm những gì, chỉ nói chuyện anh ta còn đánh tráo giám định của Hải Dương.”
Tống Vy nghe thấy vậy bèn thở dài: “Thực sự em không ngờ Kiều Phàm lại ích kỷ đến thế.”
Anh ta sợ hai đứa bé nhận Đường Hạo Tuấn rồi cô sẽ kết hôn với anh nên đánh tráo kết quả giám định của Hải Dương. Một bác sĩ mà lại làm như thế được sao?
Chưa nói tới việc lúc đó cô còn chưa yêu Đường Hạo Tuấn nên sẽ không kết hôn với anh, cho dù là có đi chăng nữa thì anh ta có thực sự ngăn cản nổi không?
Ngu ngốc!
“Được rồi, em không nhắc đến anh ta nữa nhưng anh đừng tính toán chuyện Kiều Phàm đánh tráo kết quả giám định nhé. Khi ở nước ngoài, nếu không có anh ta, em không thể sinh hai đứa ra được, cho nên…”
“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời Tống Vy: “Chính bởi vì trước kia anh nghe em kể khi em còn ở nước ngoài anh ta đã chăm sóc cho mẹ con em rất nhiều nên mới không bảo Trình Hiệp đi điều tra anh ta.”
Anh cũng có ý tha cho Kiều Phàm, hơn nữa, sau khi Kiều Phàm kết thúc điều trị cũng không tìm đến Tống Vy.
Tuy không biết Kiều Phàm có thực sự từ bỏ Tống Vy hay chỉ là đang ẩn nhẫn.
Nhưng cho dù thế nào thì khoảng thời gian này, Kiều Phàm cũng an phận hơn rất nhiều.
“Đợi cuộc thi quốc tế kết thúc, chúng mình tổ chức đám cưới nhé.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn bất ngờ nói.
Tống Vy sững sờ, sau đấy ngẩng đầu nhìn anh: “Đám cưới?”
“Ừ. Chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, bởi vì mải bận chuyện riêng nên vẫn chưa tổ chức đám cưới, nhưng đám cưới chắc chắn phải tổ chức chứ. Cho dù có bận hơn nữa cũng phải để dành ra mấy ngày tổ chức, không thể kéo dài thêm được.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô, nói.
Tống Vy hơi động lòng nhưng ngay sau đó đã lắc đầu: “Vẫn nên để tổ chức sau đi.”
“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy thở dài đáp: “Còn chưa bắt được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh. Nhỡ đâu bọn họ nhảy ra bày trò phá đám lúc chúng ta tổ chức đám cưới thì sẽ không hay, cứ nên đợi bắt được hai người bọn họ rồi nói.”
Đường Hạo Tuấn mím môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bởi vì tổ chức đám cưới phải mời rất nhiều người đến.
Chẳng may Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi thực sự bày trò làm liên lụy đến người vô tội thì quả thực khó giải quyết.
“Được, để sau này rồi tính. Xin lỗi em, khiến em phải chịu ấm ức rồi, mãi chưa cho em một đám cưới.” Đường Hạo Tuấn áy náy nhìn Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Không đâu, em không cảm thấy tủi thân đâu.”
Chỉ là đám cưới thôi, tổ chức lúc nào cũng được.