CHƯƠNG 1904
Cô có thể không cần phải cảm thấy áp lực, cũng có thể không cần phải cảm thấy làm tổn thương Kiều Phàm.
Đồng thời, Đường Hạo Tuấn hay ghen cũng sẽ không còn ghen lung tung vô cớ nữa.
“À đúng rồi chồng, thế thì có cần nói chuyện này cho Hạ biết không?” Tống Vy cắn môi, do dự hỏi.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Không cần đâu, Giang Hạ không biết mới là tốt nhất, nếu như cô ta biết Kiều Phàm rung động với cô ta, chỉ sợ là bây giờ cô ta sẽ bắt đầu sinh ra cảm giác tò mò với Kiều Phàm, từ đó lại muốn đi tìm hiểu anh ta. Có lẽ như thế, cô ta lại yêu anh ta một lần nữa, đồng thời còn có thể tìm lại đoạn ký ức trước kia, điều này đối với Giang Hạ mà nói không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Kiều Phàm yêu cô ta, ngay cả bản thân Kiều Phàm còn không biết, anh ta vẫn còn hận cô ta như thế, cho đến cuối cùng, giữa bọn họ vẫn sẽ lập lại cảnh tượng trước khi Giang Hạ quên Kiều Phàm.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy cảm thấy cũng có đạo lý, cô lập tức dẹp bỏ suy nghĩ muốn nói tin tức này cho Giang Hạ biết.
“Anh nói đúng, nếu như bây giờ Hạ đã quên anh ta, vậy thì cứ tiếp tục quên thôi, bây giờ Hạ rất vui vẻ, có ba mẹ, có con cái, không cần phải đau lòng vì tình cảm, sau này sẽ sống tốt hơn, như thế này mới là ổn nhất.” Tống Vy thở dài.
Có lẽ là Hạ và Phàm thực sự có duyên mà không phận.
Một người thì lúc cô yêu anh ta, anh ta không yêu cô.
Bây giờ, cô không yêu anh ta, thế mà anh ta lại yêu cô.
Có phải là điều này rất châm chọc không?
Hai người kia, luôn có một người không yêu, cho nên không bằng cứ như vậy đi.
“Cứ coi như chuyện này là bí mật của chúng ta, không được nhắc nhở Phàm, anh ta có tình cảm với Hạ là sự thật, cũng không cần phải nhắc nhở Hạ, để Hạ cảm thấy tò mò về Phàm, có lẽ là ngay từ đầu hai người đó đã không nên thành một đôi.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cứ thế đi, hôm nay ở bên kia như thế nào?”
Anh di chuyển chủ đề.
Tống Vy cười nói: “Tốt lắm, đã loại được hai nhóm rồi, còn nửa tháng nữa thì cuộc thi sẽ kết thúc.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mai anh sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đến thăm em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Nụ cười trên mặt Tống Vy càng ngọt ngào hơn: “Được.”
Nhanh như thế đã đến cuối tuần.
Bây giờ, đều mà cô mong đợi nhất chính là cuối tuần, vậy là cô đã có thể gặp chồng và con trai con gái bằng da bằng thịt.
Mà không cần mỗi ngày gọi video, nhìn thấy được nhưng không cảm nhận được, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
“À đúng rồi chồng, An An sao rồi, hôm nay anh có đi thăm thằng bé không?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, mong chờ hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là có, ngày nào anh cũng đến thăm thằng bé, tình huống của An An rất tốt, càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa thời gian tỉnh lại bắt đầu dài hơn, hôm qua An An tỉnh lại ba mươi phút, hôm nay bốn mươi phút, anh còn ôm thằng bé nữa.”
Nói đến đây, cả gương mặt Đường Hạo Tuấn đều là nụ cười từ ái, đó là tình cảm chân thật nhất được bộc lộ khi một người ba nhắc đến con mình.
Tống Vy kích động không thôi: “Ông xã, anh vừa mới nói là anh ôm An An hả, chẳng lẽ là bây giờ An An đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi?”