Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1905

CHƯƠNG 1905

“Có thể ra rồi, nhưng mà thời gian không dài, cùng lắm chỉ được mấy phút, cho nên bác sĩ đồng ý cho anh ôm An An một lúc. Em có biết không, thằng bé thật là nhỏ, rất nhẹ, ôm vào trong ngực hoàn toàn không có trọng lượng, thậm chí anh còn không dám dùng sức.” Đường Hạo Tuấn nhớ đến cảm giác lúc đó mình ôm con.

Tống Vy vui mừng muốn phát khóc: “Tốt quá, tốt quá đi thôi! Rốt cuộc An An cũng đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi.”

Chẳng phải điều này đã dự báo rằng không lâu nữa, An An đã có thể hoàn toàn ra khỏi lồng hấp?

“Đúng vậy, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, An An đã có thể ra ngoài, đến lúc đó em có thể tự tay ôm thằng bé.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng an ủi.

Tống Vy gật đầu liên tục: “Đương nhiên, em nhất định phải ôm thằng bé, thằng bé ra đời lâu như thế, em chưa ôm thằng bé được một lần nào. Ngược lại là anh, thế mà anh lại còn ôm trước em.”

Cô ai oán, ghen tị nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn trầm giọng nở nụ cười: “Em ghen hả?”

“Đương nhiên.” Tống Vy mân mê đôi môi đỏ, giọng nói chua xót: “Theo lý mà nói em là mẹ, em nên là người đầu tiên ôm thằng bé, kết quả thì sao chứ, người ôm đầu tiên lại là anh.”

Nụ cười trên mặt Đường Hạo Tuấn càng đậm hơn: “Ai bảo em lại không có ở trong nước, nhưng mà như vậy mới gọi là công bằng chứ.”

“Công bằng hả?” Vẻ mặt Tống Vy vô cùng nghi hoặc: “Sao lại công bằng?”

“Trước đó lúc em sinh Dĩnh Nhi và Hải Dương, anh hoàn toàn không biết, cho nên anh chưa từng ôm hai đứa lúc bọn nó cỡ An An, bây giờ anh là người đầu tiên ôm An An, cũng coi như bù đắp cho anh vì anh đã không thể ôm Dĩnh Nhi và Hải Dương lúc hai đứa còn nhỏ. Chẳng lẽ như vậy còn không công bằng à?” Đường Hạo Tuấn cong môi giải thích.

Tống Vy ngẩn người mấy giây sau mới hồi thần, dở khóc dở cười nói: “Anh nói đúng.”

“Bây giờ không ghen nữa?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Vốn dĩ em cũng đâu có ghen thật đâu, em cố ý thôi, chúng ta là ba mẹ mà, cho dù người nào ôm con đầu tiên thì cũng không sao hết.”

Nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng đến mức như muốn tan ra thành nước.

“Ông xã à, anh kể cho em nghe đi, lúc anh ôm An An, dáng vẻ của An An như thế nào, có đáng yêu không?” Tống Vy cầm điện thoại, chờ mong mà hỏi.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Rất đáng yêu, lúc đó con đang ngủ, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, mềm mại, nho nhỏ, dường như có thể khiến lòng người hòa tan.”

Nghe thấy người đàn ông miêu tả như thế, Tống Vy có thể tưởng tượng ra hình ảnh ấy một cách rõ ràng, lòng cô cũng mềm thành một vũng nước: “Thật là tốt.”

“Chờ đến khi cuộc thi kết thúc, em đã có thể cảm nhận cảm giác này rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy nghiêm túc gật đầu: “Đúng đúng.”

Hai vợ chồng nấu cháo điện thoại một lúc lâu, thẳng cho đến khi thời gian không còn sớm nữa, lúc này mới kết thúc.

Tống Vy để điện thoại di động xuống, tiếp tục công việc trong tay, định xử lý xong xuôi rồi thì sẽ đi nghỉ ngơi.

Trần Châu Ánh cũng tăng ca ở bên cạnh thấy cô nói chuyện điện thoại xong, nhịn không được mà chọc ghẹo: “Sao vậy, không tiếp tục à?”

“Nói xong rồi, tiếp tục cái gì nữa?” Tống Vy mỉm cười nhìn cô.

Trần Châu Ánh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Cậu không biết đâu, mỗi ngày nhìn thấy hai vợ chồng các cậu nói chuyện điện thoại, tớ cảm thấy ngày nào mình cũng bị nhét một đống cơm chó.”

Bình Luận (0)
Comment