CHƯƠNG 1952
Đường Hạo Tuấn “à” một tiếng, sau đó nói: “Khả năng quan sát tốt đấy.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc đã khen.” Trình Hiệp mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn phớt lờ anh ta, cúi đầu trả lời cuộc gọi của Tống Vy.
Anh cứ tưởng là Tống Vy nhớ mình nên gọi đến, nhưng ngay khi Đường Hạo Tuấn định mở miệng nói, giọng nói gấp gáp đầy căng thẳng của Tống Vy đã truyền đến trước: “Hạo Tuấn, không ổn rồi, Kiều Phàm đã biết được chỗ ở của Giang Hạ rồi!”
“Cái gì?” sắc mặt của Đường Hạo Tuấn bỗng chốc trở nên u ám: “Em nói Kiều Phàm tìm thấy Giang Hạ rồi sao?”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, sau đó kể lại cuộc nói chuyện giữa cô với ba Giang cho anh nghe.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Sao anh ta lại tìm được?”
Tống Vy lắc đầu: “Em không biết, nhưng em nghi ngờ có người nói với anh ta.”
Câu nói này lập tức khiến cho khí thế toát ra trên cơ thể Đường Hạo Tuấn trở nên vô cùng đáng sợ.
Bởi vì anh hiểu ý của Tống Vy, cô đang nghi ngờ bên cạnh bọn họ có nội ứng.
Đúng vậy, rất ít người biết được nơi ở của nhà họ Giang, hơn nữa với thực lực của Kiều Phàm thì không thể nào tìm ra được nơi mà anh đã sắp xếp cho nhà họ Giang ẩn nấp.
Vậy nên chỉ có khả năng có ai đó nói với Kiều Phàm thì anh ta mới biết được tung tích của nhà họ Giang cũng như cách thức liên lạc với Giang Hạ.
Nếu không thì trong vòng ba năm, Kiều Phàm tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Vì vậy, bên cạnh bọn họ chắc chắn có nội ứng!
Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, vẻ mặt rất khó coi, khí thế lạnh lẽo toả ra xung quanh người khiến người khác cảm thấy tê cóng.
Trình Hiệp nhận thấy anh có gì đó không ổn, ngay lập tức quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc, mợ chủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt không trả lời anh ta mà nói với đầu dây bên kia: “Anh biết rồi, anh sẽ nhanh chóng tìm ra người đó, về phía nhà họ Giang, em nói với bọn họ anh sẽ thu xếp người tới chuyển bọn họ đến chỗ ở khác.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp: “Kiểm tra xem những người bên cạnh chúng ta có vấn đề gì hay không.”
“Có vấn đề gì sao?” Trình Hiệp sửng sốt một chút, sau đó như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi: “Tổng giám đốc, ý của anh là người bên cạnh chúng ta…”
“Tôi cho cậu thời gian một ngày bắt được tên đó!” Đường Hạo Tuấn ra lệnh với vẻ mặt ảm đạm.
Sắc mặt của Trình Hiệp cũng trở nên u ám, rất khó coi: “Tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ tìm ra người đó.”
Chà, anh ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ những người bên cạnh bọn họ có vấn đề.
Nhưng…
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy người có vấn đề là người của ai?” Trình Hiệp nhìn vào gương chiếu hậu hỏi.
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng của mình lại thành một đường thẳng, không trả lời.
Trình Hiệp thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.