Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1953

CHƯƠNG 1953

Vì nó không có ý nghĩa gì cả.

Người của ai cũng đều có khả năng, có thể là người của đối thủ kinh doanh, có thể là của kẻ thù của nhà họ Đường, hoặc cũng có thể là người của Đường Hạo Minh hay là Kiều Phàm.

Vì vậy, ai biết được chứ?

Chỉ sau khi tìm ra được người đó rồi xét hỏi chặt chẽ thì mới có thể biết rốt cuộc là người của ai.

Nhưng cho dù là người của ai thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên đó, nếu đã có gan làm kẻ phản bội thì nhất định phải có gan trả một cái giá thích đáng.

Nghĩ đến đó, Trình Hiệp siết chặt tay lái, mặt đầy sát khí.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn lại lên tiếng: “Cậu cho người tạm thời sắp xếp chỗ ở khác cho nhà họ Giang đi. Kiều Phàm đã biết được tung tích của nhà bọn họ, e là không bao lâu nữa sẽ chạy tới đó thôi.”

“Được, tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu đáp lại.

Đường Hạo Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó lại nói thêm một câu: “Chuyện này cậu chính tay xử lý đi, đồng thời sắp xếp những người khác, đừng sắp xếp người đã hộ tống nhà họ Giang lúc trước, có thể trong số đó có nội ứng.”

“Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi biết mình phải làm gì.” Trình Hiệp nói.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Ở nước ngoài, sau khi Tống Vy đặt điện thoại xuống, Trần Châu Ánh liền hỏi: “Sao rồi? Sếp Đường nói sao?”

“Anh ấy nói sẽ thu xếp để nhà họ Giang rời đi, bên cạnh đó sẽ điều tra những người xung quanh.” Tống Vy đáp.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, cậu mau nói cho Giang Hạ biết tin này đi, kẻo người nhà Giang Hạ lại cứ lo lắng mất ăn mất ngủ đấy.”

“Cậu nói đúng.” Tống Vy cầm điện thoại lên bấm gọi nhà họ Giang.

Ba Giang đang đứng canh giữ bên cạnh điện thoại bàn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ta lập tức đứng dậy cầm ống tai nghe của điện thoại bàn: “Vy Vy, sao rồi con?”

“Hạo Tuấn đã đồng ý sắp xếp chỗ ở khác cho mọi người rồi, chú với mọi người cứ kiên nhẫn đợi một chút, người của Hạo Tuấn sẽ mau chóng tới đó.” Tống Vy đáp.

Khi ba Giang nghe thấy những lời này của cô, sự lo lắng đè nén trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, Vy Vy, cảm ơn con với Sếp Đường rất nhiều, cảm ơn hai đứa rất nhiều.”

Nghe thấy ba Giang liên tục nói những lời cảm kích, trong lòng Tống Vy cảm thấy có chút ấm áp, cô cười đáp: “Không cần cám ơn đâu ạ, đây là chuyện nên làm mà, được rồi chú à, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi, chỗ chú vẫn còn là nửa đêm, Kiều Phàm có lẽ không đến đó nhanh như vậy đâu, chắc là người của Hạo Tuấn sẽ đến chỗ chú trước bình minh.”

“Chú biết rồi.” Ba Giang gật đầu: “Nhưng chắc là không thể nghỉ ngơi đâu, làm sao nhà chú có thể ngủ được lúc này chứ, bọn chú sẽ thu dọn một số đồ trước khi trời sáng.”

“Như vậy cũng được, vậy nhé, con sẽ liên lạc lại với mọi người lúc trời sáng.” Tống Vy nói.

“Được.” Ba Giang đáp.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ba Giang đặt ống nghe của điện thoại bàn xuống, sau đó đi đến phòng của Giang Hạ.

Trong phòng, mẹ Giang đang ôm lấy Giang Hạ, giống như đang dỗ một đứa trẻ, dịu dàng vỗ lưng Giang Hạ dỗ dành.

Còn Giang Hạ thì dựa vào vai mẹ Giang ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment