Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1956

CHƯƠNG 1956

Giang Hạ nghi hoặc hỏi: “Mẹ, ba sao vậy? Ở bên ngoài la hét cái gì thế?”

Mẹ Giang không trả lời, nhưng khuôn mặt của bà ta trở nên rất khó coi.

Bà đã kết hôn với ba Giang hơn 30 năm, đối với ba Giang mà nói thì bà hiểu tới mức không thể hiểu hơn được nữa.

Ba Giang là một người đàn ông rất hiền lành, cảm xúc của ông ấy hiếm khi kích động mạnh đến như vậy, trong 30 năm qua, bà cũng chỉ thấy chồng mình biểu hiện kích động một vài lần.

Một vài lần đó là đối với chuyện liên quan tới nhà họ Kiều.

Vậy nên lúc này, bà ta dường như lập tức đoán được nguyên nhân khiến chồng mình giận dữ đến mức mất kiểm soát, hẳn là Kiều Phàm đã tìm đến đây rồi.

Bởi vì mẹ Giang có nghe loáng thoáng chồng mình quát lên câu “không phải là bác của cậu”, lời này nhất định là nói với Kiều Phàm.

Nghĩ đến đó, mẹ Giang khẽ cong khóe môi, cố gượng ép nở một nụ cười, nhìn Giang Hạ nói: “Giang Hạ, con ở đây đừng đi đâu nhé, mẹ ra ngoài xem một chút.”

Giang Hạ gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Mẹ Giang hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi xuống đến cửa, mẹ Giang vừa bước chân ra liền nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, sắc mặt mẹ Giang lập tức tái nhợt: “Kiều Phàm!”

Quả thật là cậu ta.

Cậu ta thế mà lại chạy đến đây rồi.

Ánh mắt của Kiều Phàm trở nên u ám mờ mịt hơn khi nhìn thấy mẹ Giang bước ra chứ không phải Giang Hạ.

Cô không biết rằng anh đã đến, hay là biết mà chưa đi ra?

Có lẽ là đang ở đằng sau nhỉ!

Giọng của ba Giang vừa nãy rất lớn, đến mức mẹ Giang cũng phải đi ra, về lý mà nói, Giang Hạ không thể nào không ra ngoài để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được.

Thế nhưng Giang Hạ lại không đi ra, điều đó chỉ có nghĩa là cô biết anh đến nên cố tình trốn bên trong.

Hứ, cô nghĩ mình có thể trốn cả đời hay sao?

“Bác trai, bác gái, con tới đây tìm Giang Hạ.” Kiều Phàm nhìn ba mẹ Giang, cất giọng nói lạnh lùng đầy thờ ơ.

Vẻ mặt ba Giang lập tức trở nên nhăn nhó khó coi: “Câm miệng, cậu không có tư cách gọi tên con gái tôi!”

Mẹ Giang khóc đỏ hoe đôi mắt: “Kiều Phàm, chúng tôi không biết rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể tìm thấy chúng tôi, nhưng mà bác gái cầu xin cậu đấy được không, xin cậu hãy buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi đã trốn cậu đến tận đây rồi, tại sao cậu lại cứ phải một mực đuổi cùng giết tận chúng tôi như vậy? Kiều Phàm, tôi biết cậu hận chúng tôi, hận Giang Hạ, hận cả đứa nhỏ trong bụng con bé, nhưng mà không phải lúc trước chúng tôi đã nói rồi sao, chúng tôi nhất định sẽ không để đứa nhỏ này xuất hiện trước mặt cậu, cậu có thể xem như từ trước đến giờ chưa từng có đứa trẻ này, có thể xem như cả nhà chúng tôi đều đã chết có được không?”

“Bà đừng cầu xin cậu ta!” ba Giang kéo mẹ Giang ra sau lưng, chỉ vào Kiều Phàm chế nhạo: “Loại người tâm địa lạnh lùng này không phải bà cầu xin là cậu ta sẽ buông tha cho chúng ta đâu, nếu như cậu ta dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy thì đã buông tha từ lâu rồi chứ không phải là cứ một mực bám riết lấy chúng ta không buông như thế này.”

Mẹ Giang mấp máy môi, cúi đầu buồn bã.

Đúng, chồng bà nói đúng.

Bình Luận (0)
Comment