Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1957

CHƯƠNG 1957

Nếu như Kiều Phàm thật sự dễ dàng bị những lời nói cầu xin ấy làm mềm lòng thì sao cậu ta lại cứ truy đuổi theo bọn họ không tha?

Kiều Phàm nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của ba Giang với mẹ Giang dành cho mình, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác hoảng sợ hỗn loạn không làm sao giải thích được, buồn phiền vô cùng.

Thậm chí còn khiến anh ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của bọn họ trước đây, mặc dù anh ta biết rằng bọn họ vẫn luôn không vừa lòng mình vì anh ta hận bọn họ và có thái độ không tốt với Giang Hạ, nhưng trước đây bọn họ chưa từng nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.

Theo lý mà nói, khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ lúc này, lẽ ra anh ta nên vui mừng mới phải, vì dù sao thì anh ta cũng đã ép được kẻ thù của mình vào bước đường cùng.

Chỉ khi kẻ thù lâm vào tình thế tuyệt vọng thì mới bày ra ánh mắt căm hận muốn anh ta chết đi như vậy.

Thế nhưng bây giờ, thay vì cảm thấy vui vẻ, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn không muốn thấy họ nhìn mình như thế này.

Kiều Phàm siết chặt nắm tay, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng: “Mấy người hại chết ba mẹ tôi, tôi còn chưa tìm mấy người báo thù, vậy nên tại sao tôi lại không được truy đuổi không tha mấy người chứ?”

Mẹ Giang đau khổ quay đầu đi.

Ba Giang nghe xong chỉ cảm thấy như vừa nghe được một câu chuyện cười, ông bật cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự hối hận cùng thương tâm: “Kiều Phàm, trước đây nhìn cậu từng ngày trưởng thành, nhìn thấy tình yêu của Giang Hạ dành cho cậu, cậu cho rằng chúng tôi hại chết ba mẹ cậu, tuy rằng chúng tôi rất đau lòng nhưng cũng không tranh luận chuyện đó với cậu, suy cho cùng thì chúng tôi luôn coi cậu như con cái, nhưng hiện tại tôi không thể nhắm mắt làm ngơ nữa, từ khi cậu ném bỏ tấm chân tình của Giang Hạ xuống đất mà hung hăng chà đạp nó, từ khi cậu ép buộc Giang Hạ phải phá thai, đối với chúng tôi, cậu không còn là một đứa trẻ hay cười năm đó nữa, mà là một ác quỷ!”

Ác quỷ sao?

Đồng tử của Kiều Phàm co lại.

Kiều Phàm không ngờ đến việc ba Giang lại hình dung anh ta như thế, cảm thấy anh ta giống như một ác quỷ!

Ba Giang không biết Kiều Phàm bị hai từ “ác quỷ” của mình làm cho lay động, ông ta đưa tay ra run rẩy chỉ vào Kiều Phàm: “Cả đời này của tôi, chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì tôi đã làm, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, nếu như sớm biết nhà họ Giang của tôi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, năm đó tôi nhất định sẽ không cứu nhà họ Kiều mấy người, nhất định sẽ không mềm lòng khi ba mẹ cậu liên hệ với tôi, nếu như tôi không cứu mấy người thì cái chết của nhà cậu cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Giang của chúng tôi, Giang Hạ cũng sẽ không yêu cậu, con bé sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, kết hôn với một người đàn ông thật lòng yêu nó, nhưng chỉ vì cậu mà nó phải chịu quá nhiều đau khổ, nếu như năm đó chúng tôi không giúp nhà cậu thì chúng tôi cũng sẽ không vì cậu mà phải sống trong lo sợ hơn mười năm nay.”

Nghe thấy những lời này của ba Giang, sắc mặt Kiều Phàm cũng trở nên u ám hơn, cả người toát ra hơi thở phiền muộn.

Nếu như năm đó không cứu nhà anh ta, Giang Hạ sẽ không yêu anh ta sao? Cô sẽ kết hôn với một người yêu cô sao?

Người đó là Tô Cẩm Thành à?

Vừa nghĩ đến đây, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau ba Giang và mẹ Giang: “Ba, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment