CHƯƠNG 2074
“Tôi nhớ, hình như cô không biết nấu canh sườn.” Kiều Phàm một tay chống đầu, lại nói.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Là tôi học mẹ, thất bại mấy lần mới thành công.”
Kiều Phàm khẽ ngước cằm: “Không tệ.”
Giang Hạ nghiêng đầu, có chút không hiểu câu không tệ này của anh rốt cuộc có ý gì.
Thực sự khen tài nghệ nấu nướng của cô không tệ, hay là đang nói cô học mẹ nấu canh không tệ?
Không nghĩ nhiều, Giang Hạ thu dọn bát đũa: “Anh Kiều, tôi đi rửa bát, có chuyện gì anh cứ gọi tôi.”
“Ừ.” Kiều Phàm đáp một tiếng.
Giang Hạ xách bình giữ nhiệt và giỏ đi đến phòng bếp.
Đây là phòng bệnh cao cấp, nói là phòng bệnh, còn không bằng nói là căn nhà cỡ nhỏ, bên trong nhà bếp nhà vệ sinh đầy đủ.
Chỉ là đồ đạc trong phòng bếp nhìn không sạch sẽ lắm, cho nên cô mới không định nấu canh ở đây, mà nấu xong ở nhà đem tới.
Nhưng ở đây rửa đồ đạc thì cũng không tệ.
Giang Hạ ở phòng bếp rửa sạch bát đũa và bình giữ nhiệt, rửa mãi rửa mãi, cô chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.
Giang Hạ khẽ thả nhẹ động tác, lại tắt nhỏ nước, lén nghe, muốn nghe xem bên ngoài đang nói gì.
Trên thực tế, dù cô làm vậy, cũng vẫn không nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy một vài từ.
Ví như phẫu thuật gì đó rất thành công, ví như sắp xếp thời gian khôi phục vân vân.
Tóm lại, Giang Hạ nghe mà đầu óc mờ mịt.
Nhưng cô lại nghĩ, anh hẳn đang gọi điện thoại cho người nhà bệnh nhân đi, dù sao anh là bác sĩ, làm phẫu thuật cho bệnh nhân, người nhà bệnh nhân có lẽ gọi điện thoại hỏi anh về tình huống khôi phục tiếp đó của bệnh nhân.
Cho nên cuộc điện thoại này đại khái chính là như vậy.
Nghĩ vậy, Giang Hạ không nghe nữa, vặn to nước, tiếp tục tăng nhanh động tác rửa xong.
Rất nhanh, bát đũa và bình giữ nhiệt rửa sạch sẽ.
Giang Hạ đặt vào giỏ, xách giỏ từ phòng bếp ngoài ra.
Kiều Phàm cũng vừa khéo gọi điện thoại xong, nhìn về phía cô: “Chuẩn bị về rồi?”
Giang Hạ khẽ gật đầu: “Trả đồ về chỗ, muộn chút lại tới.”
Dù sao để chăm sóc anh, cô đã đặt phòng chăm sóc ở đây, buổi tối cũng ở lại.
Cho nên, dù cô muốn về, cũng chỉ về một lúc, vẫn sẽ tới.
Kiều Phàm hơi ngước cằm: “Cô về đi.”
“Ừ.” Giang Hạ đáp, xách giỏ đi về phía cửa.
Vừa đến cửa, mở cửa ra, Kiều Phàm chợt nói sau lưng cô: “Giang Hạ, cô muốn khôi phục ký ức sao?”
Câu hỏi này khiến Giang Hạ sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ba Giang và mẹ Giang ngoài cửa luôn theo dõi động tĩnh trong phòng bệnh, chỉ sợ Kiều Phàm làm gì con gái họ, cho nên nghe thấy cửa mở, lập tức bật dậy khỏi ghế.