CHƯƠNG 2075
Kết quả vừa đứng dậy, đã nghe thấy câu hỏi của Kiều Phàm với Giang Hạ.
Lập tức, ba Giang nổi giận, kéo Giang Hạ ra phía sau mình, tức giận mắng Kiều Phàm trong phòng bệnh: “Thằng nhóc thối, cậu nói gì? Cậu có ý gì? Ai muốn khôi phục trí nhớ chứ? Tôi nói cho cậu biết, Hạ của chúng tôi mới không thèm khôi phục trí nhớ đâu, khôi phục trí nhớ làm gì? Tiếp tục đau khổ sao? Cho nên cậu tốt nhất thu lại tâm tư đó đi, sau này cũng đừng nhắc tới lời này nữa, càng đừng lén lút giải trừ thôi miên của Hạ, nếu để tôi biết, chúng ta liền cùng xuống địa ngục, tôi nói được làm được, không tin thì đợi xem, Hạ, chúng ta đi!”
Nói xong những lời này, ba Giang trực tiếp kéo tay Giang Hạ, đi về phía thang máy.
Ánh mắt mẹ Giang phức tạp nhìn Kiều Phàm một chút, sau đó đóng cửa phòng bệnh, đuổi theo hướng rời đi của hai ba con.
Trong thang máy, ba Giang buông tay Giang Hạ, toàn thân vẫn tức giận đùng đùng.
Giang Hạ cắn môi dưới, không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.
Mẹ Giang quay lại, ấn số tầng, sau đó nhìn sang Giang Hạ, thấy cô im lặng, trong lòng trầm xuống, lại không quấy rầy, mà chuyển ánh mắt sang ba Giang: “Lão Giang, ông nói cậu ta thế này là có ý gì?”
Sắc mặt ba Giang khó coi hừ lạnh: “Hừ, còn có thể có ý gì, muốn để Giang Hạ khôi phục ký ức, tiếp tục đau khổ, quả nhiên, gì mà giảm bớt thù hận với chúng ta chứ, căn bản chính là giả, đang ở đây đợi chúng ta đâu!”
Nghe ba Giang nói vậy, mẹ Giang cũng rất phẫn nộ: “Cậu ta sao có thể như vậy!”
Hai vợ chồng vô cùng tức giận, hơi thở nặng nề.
Mà Giang Hạ ở bên cạnh vẫn cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Cô biết lời vừa rồi của Kiều Phàm khiến ba mẹ rất tức giận.
Trên thực tế, lúc nghe thấy, phản ứng đầu tiên của cô cũng là phẫn nộ chấn động.
Chấn động là anh lại muốn cô khôi phục ký ức, phẫn nộ là cô cũng cảm thấy anh muốn cô khôi phục ký ức như ba đoán, muốn cô nhớ lại quá khứ, lại chìm vào đau khổ tình cảm đối với anh.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, nhớ tới sắc mặt và ánh mắt lúc anh hỏi cô, dường như không giống như mình và ba nghĩ.
Lúc anh hỏi cô, biểu cảm ôn hòa, ánh mắt cũng bình tĩnh, không xen lẫn bất kỳ ác ý nào.
Cho nên, anh muốn cô khôi phục ký ức không phải vì muốn cô nhớ lại quá khứ mà đau khổ, hình như có mục đích gì khác.
Đang nghĩ, Giang Hạ cảm thấy vai mình bị đẩy một cái.
Cô thu lại suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn sang người đẩy mình, là mẹ Giang.
Ánh mắt mẹ Giang thân thiết: “Hạ, sao vậy? Đang nghĩ gì đó?”
Miệng Giang Hạ khẽ mở, đang muốn trả lời, ba Giang lại mở miệng trước: “Còn có thể là gì, nhất định là những lời mà thằng nhóc thối kia vừa nói với Hạ rồi.”
Nói tới đây, ba Giang nhìn Giang Hạ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Hạ, con nghe đây, con tuyệt đối không thể có ý nghĩ khôi phục ký ức, bất kể cậu ta khuyên con, dụ dỗ con thế nào, con cũng không thể đồng ý biết không? Một khi khôi phục ký ức, sẽ lại biến thành dáng vẻ quá khứ, ba mẹ nhìn cũng đau lòng.”
Giang Hạ nhìn dáng vẻ căng thẳng của ba mẹ, khóe miệng kéo kéo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Con biết rồi, ba mẹ yên tâm đi, con không muốn khôi phục ký ức, con của quá khứ, con đã không còn biết là dáng vẻ gì rồi, cho nên nếu con khôi phục ký ức, con thậm chí cũng không biết bản thân mình là ai, con hiện tại rất tốt.”
Nghe thấy con gái nói vậy, ba Giang mẹ Giang yên tâm thở phào một hơi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Hai vợ chồng nói.