Chương 2122
Thì ra trà này, cô căn bản không có nghĩ tới anh.
Giang Hạ chớp mắt: “Không được, anh bây giờ không thể uống quá nhiều trà, cho nên trà này anh vẫn là đừng uống, không có lợi cho sự hồi phục đối với xương của anh, tôi lát nữa pha cái khác cho anh.”
Nói xong, cô bê ấm trà xoay người quay lại phòng bếp, nói cái gì cũng không chịu cho anh uống trà.
Kiều Phàm tức phát cười.
Người phụ nữ này thật sự khá cố chấp.
Có điều sự cố chấp vừa rồi của Giang Hạ ngược lại khiến anh nhớ tới dáng vẻ lúc nhỏ của cô.
Cô lúc nhỏ cũng cố chấp như vậy.
Bỏ đi, không uống thì không uống, thuận theo cô một chút, khiến cô từ từ giảm bớt sự hoảng sợ và bất an đối với anh, có lẽ như vậy, tâm trạng của cô có thể từ từ điều tiết.
Nghĩ như vậy, Kiều Phàm cầm tạp chí y học ở một bên lên, bắt đầu đọc.
Ở một bên khác, Tống Vy cuối cùng đã tỉnh, mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà ấm áp.
Cô day huyệt thái dương, chống người muốn ngồi dậy.
Kết quả vừa ngồi dậy một chút thì đụng và chỗ không thoải mái nào đó, eo lưng đau nhức, khiến cô hừ một tiếng, sau đó lại nằm vật trở lại giường, đầu óc chấn động có chút choáng váng.
Cách đó không xa, người đàn ông ngồi trên sô pha làm việc nghe thấy động tĩnh, vội vàng để chiếc laptop trên chân xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh giường, nhìn thấy cô nhíu chặt mày, ánh mắt mơ màng, đôi môi của anh hơi cong lên: “Tỉnh rồi à?”
Tống Vy ừ một tiếng, coi như đáp lại: “Mấy giờ rồi?”
Cô vừa mở miệng chính là giọng nói vô cùng khàn đặc, hoàn toàn không có sự uyển chuyển dễ nghe như mọi khi.
Bản thân Tống Vy cũng bị giọng nói của mình dọa giật mình, vội vàng bịt miệng, vẻ mặt rất sững sờ.
Giọng nói của cô…
Giọng nói của cô sao lại biến thành âm thanh như vịt đực thế này?
Đừng nói bản thân Tống Vy sững người, Đường Hạo Tuấn cũng sửng sốt, thế nào cũng không ngờ, giọng nói của Tống Vy vậy mà biến thành như này.
Có điều rất nhanh thì Đường Hạo Tuấn đã phản ứng lại, đã cười: “Giọng của em chắc là rất lâu không uống nước mới như vậy.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Tống Vy lúc này mới phản ứng lại, cô quả thật có hơi khát.
Chẳng trách giọng nói sẽ biến thành như này, luôn không uống nước, không phải sẽ khàn sao?
Tống Vy yên tâm rồi, day lông mày, lại hỏi lần nữa: “Chồng, anh còn chưa trả lời em, bây giờ mấy giờ rồi.”
Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi về phía giường lớn, vừa đi, vừa nhìn đồng hồ ở cổ tay: “8 giờ rồi.”
“8 giờ?” Tống Vy sững người: “8 giờ sáng sao?”
Nhưng không đúng, cô tối qua bị anh dày vò cả một buổi tối, mãi tới khi trời sáng mới ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ say, cô còn nằm mơ không ít, cho nên không giống như mới ngủ một-hai tiếng.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên giường nhìn biểu cảm mờ mịt của Tống Vy thì đoán được suy nghĩ trong lòng cô, khẽ cười một tiếng: “Là tám giờ tối.”
Anh nhắc nhở cô.