Chương 2123
Tống Vy sững người, rất lâu sau mới hồi lại: “Tám giờ tối? Chồng, anh là nói, em đã ngủ một ngày một đêm sao?”
Không phải chứ!
Tuy nhiên sự thật là như vậy, Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, em đã ngủ một ngày một đêm, nếu không phải chắc chắn em quả thật chỉ là quá mệt, mới ngủ lâu như vậy thì anh cũng lo lắng em có phải bị bệnh rồi không.”
Nói xong, anh ngồi xuống ở bên cạnh giường, sờ trán của cô.
Tống Vy không khách khí mà đánh tay của anh ra, hừ một tiếng: “Anh còn nói nữa, em ngủ lâu như vậy đều là vì ai?”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tự biết đuối lý thì ho một tiếng: “Xin lỗi.”
“Đúng là anh nên xin lỗi em.” Tống Vy đưa tay, để anh kéo mình dậy.
Anh nắm tay của cô, thuận thế đỡ cô từ trên giường dậy, để cô dựa vào đầu giường, sau đó để ở sau lưng cô một cái gối, để cô có thể dựa thoải mái hơn một chút.
Tuy anh chu đao như vậy, nhưng Tống Vy vẫn không có cho sắc mặt tôi: “Em vẫn là lần đầu tiên ngủ lâu như vậy, lần này Châu Ánh chắc chắn sẽ cười chết em, còn nữa, em ở trước mặt bọn trẻ cũng mất hết mặt mũi.”
Nói xong, cô ôm mặt, thật sự không thiết sống nữa mà.
Đường Hạo Tuấn lấy tay của cô xuống: “Người phụ nữ Trần Châu Ánh đó muốn cười thì cười, còn chuyện mất mặt ở trước mặt bọn trẻ ấy à? Không đâu.”
“Sao lại không chứ!” Tống Vy không khách sáo mà lườm anh: “Dĩnh Nhi còn đỡ, vẫn không hiểu những chuyện này, Hải Dương hiểu, chúng ta là ba mẹ, vậy mà…”
“Yên tâm đi, anh nói không là không.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại mái tóc rối cho cô, giọng nói rất dịu dàng; “Anh đã đưa hai đứa trẻ đi rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy sững người, sau đó sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm anh, cảm xúc có hơi kích động: “Đưa đi? Chồng, anh đừng dọa em, đưa đi mà anh nói, rốt cuộc là có ý gì? Anh còn mang các con cho người khác?”
Nghĩ tới khả năng này, cả người cô trở nên run rẩy, trong tim cũng lạnh lẽo.
Đường Hạo Tuấn thấy cô hoảng sợ như vậy, không khỏi bật cười: “Nghĩ cái gì thế?”
Anh ấn nhẹ vào trán của cô: “Đó là con của Đường Hạo Tuấn anh, anh sao có thể tặng con của mình cho người khác.”
Nghe vậy, Tống Vy thở phào: “Không tặng cho người khác thì tốt, không tặng cho người khác thì tốt.”
Cô vỗ ngực.
Do cô vừa mới thức dậy, trên người không có mặc quần áo, chỉ có chăn che cả người cô.
Nhưng vì cô vừa rồi nghe thấy bọn trẻ bị đưa đi, cảm xúc kích động, chăn trên người trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, và xương quai xanh đầy gợi cảm.
Không chỉ như vậy, còn lộ ra cặp núi đồi mềm mại chập trùng khiến người ta say đắm nữa.
Cô vừa vỗ ngực như vậy, đương nhiên là vỗ vào cặp núi đùi, ở dưới ánh nhìn của Đường Hạo Tuấn, không khỏi hơi run lên, Đường Hạo Tuấn nhìn mà ánh mắt tối đi, yết hầu hơi chuyển động.
Có điều may mà anh biết bây giờ là lúc nào, cô mới vì loại chuyện này mà vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, cho dù anh muốn, cũng sẽ không cầm thù như vậy.