CHƯƠNG 454
Giang Hạ gật đầu: “Tháng trước lúc đi bàn chuyện công việc, tớ có gặp người phụ nữ này một lần. Cô ta vừa ý với bản thiết kế trong tay tớ, muốn mua lại. Tớ không đồng ý, cô ta liền tìm tớ gây sự, cho nên tớ mới ghim cô ta. Còn cậu thì sao, Vy Vy? Sao lại có chuyện với cô ta vậy.”
“Cô ta là bạn cùng phòng với tớ ở Đại học thành phố Giang.” Tống Vy vừa đi về phía phòng bao vừa kể lại chuyện lúc học đại học cho cô ấy nghe.
Sau khi nghe xong, Giang Hạ híp mắt lại như có điều suy nghĩ: “Vậy tớ hiểu được đại khái vì sao cô ta ngứa mắt cậu rồi.”
“Vì sao?” Tống Vy nghi hoặc nhìn cô ấy.
Giang Hạ bĩu môi: “Còn phải hỏi à? Đố kỵ đó, cậu xinh đẹp, gia cảnh tốt, còn cô ta chẳng có gì ngoài chiều cao, thân hình. Còn không phải là đố kỵ cậu sao?”
Khóe miệng Tống Vy run rẩy: “Hóa ra là như vậy à, tớ còn tưởng rằng tớ làm chuyện gì có lỗi với cô ta chứ.”
“Được rồi, đầu óc loại người này không bình thường ấy mà. Đừng nói tới cô ta nữa, mọi người đều đang đợi mời rượu cậu đó, dù sao thì thành tích tháng này cũng tốt như vậy, đều do cậu cố gắng mà được.”
Giang Hạ nói rồi đẩy cửa phòng bao ra.
Tống Vy vừa đi vào đã bị mọi người vây lấy chúc rượu cô liên tục.
Tống Vy không tránh được, chỉ đành bưng ly rượu của mình lên đáp lại bọn họ.
Sau khi uống mấy ly rượu, mặt cô bắt đầu đỏ lên, ánh mắt mê man, bắt đầu say khướt.
Giang Hạ nhìn Tống Vy quyến rũ như vậy, nhịn không được mà nuốt nước miếng: “Mẹ ơi, được phát thẻ trải nghiệm làm tổng giám đốc Đường luôn này.”
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Tống Vy không nghe rõ, đặt ly rượu xuống hỏi.
Giang Hạ xua tay: “Không có gì, tớ không nói gì cả.”
“Vậy à.” Tống Vy nâng cằm, không hỏi nữa, vươn tay ra lấy túi của mình.
Giang Hạ thấy vậy bèn bắt lấy cổ tay cô: “Vy Vy, cậu không chơi nữa à?”
“Ừ, hơi đau đầu, hơn nữa cũng muộn rồi, tớ về trước đây, cậu cho họ chơi vui vẻ nhé.” Tống Vy xoa huyệt thái dương, cười nói.
Giang Hạ buông tay ra: “Được, tớ gọi giúp cậu tài xế đưa về. Cậu uống rượu rồi, không thể lái xe được.”
“Không cần đâu, Hạo Tuấn nói muốn tới đón tớ.” Tống Vy nói rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Bị đút cơm chó, Giang Hạ ôm ngực, cạn lời: “Được rồi, coi như tớ chưa nói gì, tớ đi hát đây.”
“Đi đi.” Tống Vy phất tay.
Giang Hạ vừa đi thì cuộc gọi được kết nối.
Tống Vy đặt điện thoại bên tai, giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn vang lên: “Kết thúc rồi à?”
“Vẫn chưa nữa.” Tiếng âm nhạc trong phòng bao quá ồn, sau khi Tống Vy đi ra ngoài cửa phòng bao thì nói tiếp: “Nhưng em chuẩn bị đi rồi.”
Nghe thấy giọng nói của cô mềm mại hơn bình thường rất nhiều, Đường Hạo Tuấn chỉ cảm thấy lỗ tai mình như bị sợi lông vũ quét qua, hơi ngưa ngứa.
Ánh mắt anh trầm xuống, cất lời: “Em uống rượu à?”
“Ừ, có uống mấy ly.” Tống Vy cũng không giấu anh, gật đầu thừa nhận.
“Được, em ở đó chờ anh một lát, anh qua đón em ngay đây.”
Nói xong anh liền cúp máy, cởi áo tắm trên người ra ném lên trên giường, để trần thân trên đi về phía phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.
Tống Vy cũng buông điện thoại xuống, quay người trở về phòng bao.