Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 455.5 - Chương 455.456

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 455

Ở trong phòng bao đợi khoảng hơn hai mươi phút, Đường Hạo Tuấn gửi tin nhắn tới, nói mấy phút nữa là anh tới rồi, bảo cô ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ đợi.

Thế là sau khi Tống Vy chào Giang Hạ và mọi người xong thì đeo túi xách lên đi ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ.

Đi tới cửa, cô mới nhận ra bên ngoài còn đang đổ mưa, hơn nữa còn mưa rất to, rào rào rào, xen lẫn với gió lạnh thổi tới, khiến cô lạnh tới mức không khỏi run lên.

“Tống Vy?” Ngay lúc Tống Vy đang chà chà cánh tay tự làm mình ấm lên, một giọng nam đột nhiên vang lên đằng sau cô, còn đang gọi tên của cô nữa.

Tống Vy cau hàng lông mày thanh tú xinh đẹp lại.

Tối nay làm sao vậy?

Nhiều người quen biết cô thế à?

Tống Vy hơi mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông trông khá đẹp trai mặc sơ mi hoa quần âu, đang đứng ở chỗ cách cô mấy mét, nhìn chăm chú cô không rời mắt.

Thấy cô quay đầu lại, người đàn ông lập tức chạy tới trước mặt cô với vẻ mặt vui mừng: “Thực sự là em à? Anh còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.”

Nói rồi anh ta định giơ tay lên chạm vào bả vai Tống Vy.

Tống Vy nhận ra được, có chút chán ghét cau mày lại, nhưng rất nhanh đã quay trở lại nụ cười khách sáo: “Cảm ơn.”

“Tống Vy, mấy năm nay em đi đâu thế? Vì sao năm đó lại đột nhiên thôi học vậy?” Trâu Vũ xoa tay, hỏi với vẻ mặt nhiệt tình.

Nụ cười trên mặt Tống Vy hơi cứng đờ một chút.

Cô với anh ta thân thiết lắm sao?

Hỏi nhiều như vậy làm gì!

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Tống Vy vẫn trả lời lịch sự: “Tôi ra nước ngoài.”

“Vậy à? Thế em về nước từ bao giờ vậy?” Trâu Vũ lại hỏi.

Trong lòng Tống Vy lại càng mất kiên nhẫn hơn, dứt khoát không cười nữa, lạnh nhạt nói: “Đã về một thời gian rồi.”

Lúc đang nói, khóe mắt cô bỗng thấy có một chiếc xe bentley quen thuộc đang lái xuyên qua màn mưa tới đây.

Tống Vy mỉm cười nhìn về phía chiếc xe, sau khi thấy xe lái về phía đỗ xe cách đó không xa, lúc này mới quay đầu lại nói với Trâu Vũ: “Được rồi anh Trâu, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi rồi.”


CHƯƠNG 456

“Em định đi đâu, để anh đưa em đi.” Trâu Vũ lấy chìa khóa xe trong túi ra, xoay vòng quanh ngón tay, trong lúc chuyển động còn làm như vô tình để lộ kí hiệu xe bên trên.

Tống Vy nhìn ra được ý đồ khoe khoang của anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười, nhưng trên mặt vẫn không để lộ gì, xua tay từ chối với giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu.”

Thấy Tống Vy năm lần bảy lượt không nể mặt mình, Trâu Vũ cũng có chút tức giận.

Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình bốc lửa của cô, anh ta vẫn đè lửa giận xuống, lấy điện thoại ra: “Vậy để lại phương thức liên lạc thì sao, dù sao cũng là bạn học, lẽ nào em không nể mặt chút nào vậy à?”

“Chuyện này…” Tống Vy cau mày càng chặt hơn.

Ngay lúc cô đang cảm thấy khó xử thì một giọng nữ quen thuộc đột nhiên truyền tới từ bên trong cửa đằng sau: “Vũ, em hỏi bên chăm sóc khách hàng rồi, họ nói ô cho thuê hết cả rồi, bây giờ chúng ta nên…”

Người phụ nữ còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tống Vy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao lại là cô?”

Tống Vy cũng hơi bất ngờ nhướn mày lên: “Là tôi, trùng hợp thật đấy Hàn Thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Sắc mặt Hàn Thư âm trầm, không nói gì.

Trâu Vũ nhìn cô ta: “Thư Thư, hóa ra em đã từng gặp Tống Vy rồi à?”

Nghe thấy lời này, lúc này Hàn Thư mới nhận ra Tống Vy và anh ta đứng rất gần.

Cô ta lập tức biến thành con sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ, nhanh chóng khoác lấy cánh tay Trâu Vũ, nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt cảnh giác, nghiêm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”

“Đây là cửa ra vào của CLB Thế Kỷ, tôi đứng ở đây rất kì lạ à?” Tống Vy nhún vai, chỉ cảm thấy hỏi câu này rất khó hiểu.

Hàn Thư siết chặt cánh tay Trâu Vũ: “Tôi không quan tâm vì sao cô lại ở đây, tôi nói cho cô biết Tống Vy, đừng có nghĩ đến người không nên nghĩ đến.”

“Người không nên nghĩ đến?” Tống Vy sững người, sau đó chỉ vào Trâu Vũ với vẻ mặt không tưởng được: “Cô nói anh ta à?”

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Trâu Vũ có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Hàn Thư không nhận ra, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, giờ Vũ là bạn trai của tôi, sau này chúng tôi sẽ kết hôn, cô đừng có mà có ý đồ với Vũ!”

“Ha?” Tống Vy choáng váng, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nực cười vô cùng: “Hàn Thư, tôi có ý đồ với Trâu Vũ khi nào vậy?”

Nếu như không phải tối nay trùng hợp gặp mặt.

Thì nói không chừng cả đời này cô cũng chẳng nhớ ra người này luôn đấy.

“Hừ, cô bớt biện hộ đi, rõ ràng là cô…”

“Được rồi, đừng nói nữa!” Khuôn mặt Trâu Vũ đỏ bừng lên, dường như đang nghẹn điều gì đó, vội vàng kéo lấy tay Hàn Thư, không cho cô ta nói.

Hàn Thư lại mặc kệ, hất thẳng tay anh ta ra: “Em cứ nói đấy, chuyện năm đó cô ta theo đuổi anh, anh quên rồi sao?”

“Đợi đã.” Tống Vy giơ tay lên làm động tác dừng: “Hàn Thư, cô nói tôi từng theo đuổi Trâu Vũ?”

“Lẽ nào không phải sao, từ lúc năm nhất tôi đã thích Vũ rồi, tôi cũng từng theo đuổi Vũ nhưng Vũ mãi cũng không đồng ý ở bên tôi. Nguyên nhân là vì cô cũng thích Vũ, cho nên cô âm thầm đuổi rất nhiều người theo đuổi Vũ đi.” Hàn Thư phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.

Tống Vy nghe mà bật cười: “Những chuyện này là ai nói với cô vậy?”

Bảo sao hồi học đại học Hàn Thư lại căm ghét cô như vậy.

Hóa ra là ngoài đố kỵ với cô, còn có nguyên nhân là vì Trâu Vũ à.

Bình Luận (0)
Comment