CHƯƠNG 741
Lâm Giai Nhi mỉm cười với hai người họ: “Cô Tống, cô Giang.”
“Chào cô Lâm.” Giang Hạ khẽ gật đầu đáp lại.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi dừng trên người Tống Vy: “Cô Giang tới thăm cô Tống đấy à?”
“Phải.” Giang Hạ uống một ngụm trà mật ong do dì Vương pha.
“Vậy sao, thế tôi không làm phiền hai người nữa, hai người cứ thong thả trò chuyện.” Lâm Giai Nhi nói xong, đi về phía vườn hoa ngoài nhà.
Giang Hạ thấy cô ta đã đi xa, lúc này mới thấp giọng nói với Tống Vy: “Vy Vy, hình như tớ nghe cậu nói cô ta hẹn hò với bác sĩ Mạnh rồi mà? Sao vẫn còn sống ở đây?”
“Bác sĩ Mạnh nói chờ khi nào trang trí nhà xong sẽ đón cô ta đi.” Tống Vy cũng nâng tách trà lên uống.
Giang Hạ gật gật đầu: “Vậy còn được, nhưng theo tớ ấy à, cô ta không nên sống ở đây. Cậu là vợ của tổng giám đốc Đường, còn cô ta là thanh mai trúc mã của tổng giám đốc Đường, vợ và thanh mai sống chung dưới một mái nhà thì cuối cùng sẽ thành ra cái gì?”
Tống Vy mỉm cười, không nói gì.
Giang Hạ bĩu môi: “Tổng giám đốc Đường cũng thật là, anh ấy không sợ hai người sẽ đánh nhau à?”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi.” Tống Vy không muốn bàn tán về chuyện của Lâm Giai Nhi.
Lỡ như để chính chủ nghe được lại tưởng họ đang nói xấu cô ta.
Giang Hạ cũng hiểu điều này, nhún nhún vai, tiện thể chuyển đề tài.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Giang Hạ cũng rời đi.
Tống Vy về phòng vẽ bản thiết kế của mình.
Lúc này điện thoại cô để bên cạnh bỗng đổ chuông.
Tống Vy đặt cây bút chì trong tay xuống, cầm điện thoại lên nhìn thử, là một số lạ.
Do dự mấy giây, cuối cùng Tống Vy cũng bắt máy: “Alo, ai vậy ạ?”
“Tỉnh rồi à?” Giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
Đồng tử của Tống Vy chợt co rút, càng nắm chặt điện thoại hơn: “Đường Hạo Minh.”
Đường Hạo Minh cười khe khẽ: “Thật vui vì cô có thể ngay lập tức nhận ra giọng của tôi.”
“Anh gọi cho tôi làm gì?” Tống Vy nhếch môi, lạnh lùng hỏi.
Hiện giờ bọn họ không còn là những người cùng chung hoạn nạn ở trên núi và cần phải giúp đỡ nhau để sót sót ra khỏi núi nữa.
Bây giờ, họ là kẻ thù đúng nghĩa.
Đường Hạo Minh nghe thấy giọng điệu hững hờ của Tống Vy, trái tim thoáng chốc lạnh ngắt, nhưng ngay sau đó dần bình tĩnh trở lại, càng cười lớn hơn: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng chịu nạn cùng nhau, cô đối xử với tôi như vậy tôi sẽ đau lòng đó.”
“Anh còn không nói là tôi cúp máy đấy!” Tống Vy nói, mặt không chút cảm xúc.
Đường Hạo Minh đỡ trán: “Cô đúng là tuyệt tình ghê, thôi được tôi nói, thực ra tôi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn biết cô đã tỉnh lại hay chưa thôi.”
Anh ta cũng vừa mới tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, ngay khi tỉnh dậy liền hỏi thăm cô.