CHƯƠNG 742
Nực cười nhỉ, vậy mà anh ta lại rung động trước cô!
“Tôi tỉnh hay chưa hình như không liên quan gì đến giám đốc Đường, giám đốc Đường gọi cho tôi không sợ tôi gửi số điện thoại của anh cho Hạo Tuấn để anh ấy truy lùng anh à?” Tống Vy lạnh lùng nhếch môi.
Đường Hạo Minh đang nằm trên giường bệnh, một chân treo cao, hai cánh tay thì bó bột, điện thoại phải nhờ y tá đặt bên tai. Anh ta tỏ ra đau lòng mà thở dài: “Cô thật sự mong tôi bị bắt à?”
“Anh đoán xem, chúng ta là kẻ thù đấy.” Tống Vy hừ lạnh.
Ánh mắt Đường Hạo Minh tối sầm: “Đúng vậy, kẻ thù, nhưng tôi hối hận rồi…”
Hối hận vì đã để cô và Đường Hạo Tuấn đến với nhau.
Nếu biết trước có ngày mình sẽ yêu cô, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô và Đường Hạo Tuấn đến với nhau!
Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Minh đang nghĩ gì, cau mày đầy khó hiểu: “Hối hận cái gì?”
“Không có gì.” Đường Hạo Minh mỉm cười đáp lại một câu.
Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Minh thấy có y tá bước vào liền nói: “Được rồi, biết cô không sao là tôi yên tâm rồi, thế nhé.”
Nghe thấy câu này của anh ta, Tống Vy thoáng ngẩn người, ngay lập tức lại nghĩ đến lời Giang Hạ nói sáng nay, vô thức mở miệng ngăn anh ta lại: “Đợi đã.”
“Sao thế, lưu luyến tôi à?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong cong mỉm cười.
Tống Vy càng nhíu chặt mày hơn, trong lòng cảm thấy tức giận.
Con người không đứng đắn như anh ta chắc chắn sẽ không cứu cô đâu!
Nghĩ vậy, Tống Vy kìm nén sự thôi thúc muốn hỏi rõ sự việc trong lòng mình, hờ hưungx nói: “Không có gì, cúp đây.”
Dứt lời, Tống Vy thẳng tay cúp máy, sau đó gửi số điện thoại của Đường Hạo Minh cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhanh chóng gọi lại: “Đường Hạo Minh tìm em à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Anh ta tìm em có chuyện gì?”
Anh vẫn chưa lần ra tung tích của Đường Hạo Minh.
Không ngờ Đường Hạo Minh lại tự xuất hiện.
Tống Vy cũng không giấu, nói thật với anh: “Anh ta chỉ hỏi em đã tỉnh lại chưa thôi.”
“Hỏi em đã tỉnh lại chưa?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Đường Hạo Minh gọi điện đến chỉ để hỏi chuyện này?
“Phải.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn càng nghĩ không ra rốt cuộc Đường Hạo Minh có mục đích gì.
Vả lại, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Đến mức khiến anh càng ghét Đường Hạo Minh hơn.
“Anh biết rồi, anh sẽ điều tra nơi ở của Đường Hạo Minh, em nghỉ ngơi đi.” Đường Hạo Tuấn xoa bóp ấn đường.
Tống Vy mỉm cười đáp: “Vâng.”