CHƯƠNG 859
Để không khiến cô cảm thấy trí nhớ của mình bị đứt khúc mà mẹ cô còn đặc biệt yêu cầu nhà thôi miên tạo cho cô một ký ức đẹp đẽ và ảo tưởng chán ghét màu đỏ.
“Có nghĩa là tôi đã nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, vẫn là câu nói ấy, không phải mẹ tôi đâm vào ba mẹ anh.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
“Em nói không phải là chiếc xe màu đỏ kia sao?” Yết hầu của Đường Hạo Tuấn trượt lên trượt xuống, giọng nói khô khốc.
Tống Vy nhắm mắt lại: “Hoàn toàn chính xác. Mẹ tôi chỉ tình cờ lái chiếc xe giống như của hung thủ thôi, chiếc xe đó là Mercedes-Benz 300, là mẫu xe bán chạy nhất năm đó. Không phải chỉ có một mình mẹ tôi mua loại xe đó ở thành phố Giang. Anh có thể đến công ty bán xe để xem có bao nhiêu người mua chiếc xe đó.”
“Chỉ với chuyện này là mẹ em có thể thoát khỏi hiềm nghi sao?” Đường Hạo Tuấn nói lạnh lùng.
Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đó là ngày tôi thi khiêu vũ cấp tiểu học, mẹ tôi đến đón tôi về nhà, trên đường đi mẹ tôi và Tống Huy Khanh cãi nhau chuyện gì đó nên tôi không nhìn thấy đường, nên đè… đè lên đùi ba anh.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến tột cùng: “Vậy mà em còn nói…”
“Tôi nói là đè đến đùi, lúc đó ba mẹ anh đã bị đụng chết rồi. Lúc đó mẹ tôi cũng không biết cho nên nhanh chóng dừng lại, muốn cứu người, nhưng người đã chết rồi thì làm sao cứu được?”
Tống Vy chỉ vào ngực anh: “Đường Hạo Tuấn, anh nói cho tôi nghe xem làm sao mà cứu được?”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, nhưng anh không nói gì.
Tống Vy thả tay xuống: “Sau này mẹ tôi đã nhận ra họ là ba mẹ của anh, bà luôn cảm thấy có lỗi vì đã không cứu được người. Đó là lý do tại sao mẹ tôi đến gặp ông nội Đường vào ngày chín tháng mười hàng năm.”
“Không…” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn thốt ra một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không thể tin được.
Không muốn tin vào sự thật, điều này hoàn toàn trái ngược với những gì anh được thấy.
Tống Vy lạnh lùng giật khóe miệng: “Không cái gì? Cảm thấy tôi nói không đúng, cho nên anh không thể nào chấp nhận được?”
Con ngươi Đường Hạo Tuấn khẽ run lên, nhìn về phía cô.
Tống Vy cười trào phúng một tiếng: “Nhưng đây là sự thật, video của anh là thật, nhưng rõ ràng là người quay nó có vấn đề. Đầu tiên là đụng vào ba mẹ anh. Sau đó là xe của mẹ tôi lái tới. Anh không phát hiện ra là không có cảnh nào người quay quay biển số xe sao?”
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn chợt thay đổi.
Tống Vy lại nói: “Không phải chỉ có vậy, chiếc xe ô tô màu đỏ tông vào ba mẹ anh không dừng lại sau khi tông vào người ta mà lại lái thẳng đi luôn. Tại sao người quay video không tiếp tục quay cái xe ô tô kia mà lại quay đến chỗ ba mẹ anh, rồi sau đó mới quay xe của mẹ con tôi.”
“Mà tôi cũng vừa nói rồi, khi mẹ tôi đâm phải chân của ba anh thì ba mẹ anh đã xảy ra chuyện, vậy tại sao trong video không có cảnh này? Có hai lý do, một là nó đã được chỉnh sửa lại, hoặc là không quay được.”
Những lời này như một nhát búa nặng nề đập thẳng vào tim Đường Hạo Tuấn một cú thật mạnh.
Bàn tay nắm chặt của anh run lên.
Đúng thế, anh chưa bao giờ nghĩ đến những sơ hở lớn như vậy.
“Ngoài ra, còn có một điểm đáng ngờ quan trọng nhất. Không biết anh đã nghĩ tới chưa.” Tống Vy nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng: “Nói đi.”