CHƯƠNG 871
“Rất đơn giản.” Tống Vy hít vào một hơi, trên mặt mang theo nụ cười đắng chát: “Bởi vì trái tim tôi vẫn còn bị tổn thương, không phải hiểu lầm được hóa giải thì sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không làm được. Hơn nữa, trải qua chuyện này cũng khiến tôi nhìn rõ một điều.”
“Điều gì?”
Tống Vy cúi đầu cười: “Đó là sự tin tưởng. Chúng ta có tình cảm là thật, nhưng Đường Hạo Tuấn, anh không nghĩ giữa chúng ta thiếu sự tin tưởng lẫn nhau sao? Trong nhiều chuyện, anh thực sự không hề tin tôi, sự việc lần này chính là như thế.”
“Anh biết, lần này đúng là anh không đủ tin tưởng em, nhưng sau này sẽ không vậy nữa.” Đường Hạo Tuấn bước tới nắm lấy tay cô.
Tống Vy lùi lại một bước tránh đi: “Đừng nói sớm quá, sau này ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, lỡ như lần tiếp theo lại có ai gây ra một hiểu lầm gì đó, tôi cảm thấy anh cũng vẫn sẽ không tin tôi thôi, ít nhất là sẽ không tin hoàn toàn.”
Mà điều cô muốn lại là toàn tâm toàn ý tin tưởng nhau.
Cô cho rằng anh không thể làm được, điều này được quyết định bởi tính cách và sự giáo dục anh được tiếp nhận từ khi còn là một đứa trẻ.
Ở trong nhà họ Đường, từ nhỏ anh đã phải đối mặt với những âm mưu thâm độc, ngoài bản thân ra thì sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai, bởi vì anh không dám dùng tập đoàn Đường Thị đánh cược. Cô hiểu rõ điều đó, cô sẽ không ép buộc anh phải thay đổi.
Cho nên lựa chọn tốt nhất là cô nên rời xa anh, cô sẽ không phải cảm thấy khổ sở khi người mình yêu không trao trọn niềm tin vào mình nữa.
Anh cũng không phải đấu tranh qua lại giữa việc tin cô và không tin cô.
Nghĩ đến đó, Tống Vy lại mỉm cười nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cho nên Tổng giám đốc Đường à, chúng ta ly hôn đi. Hơn nữa, tôi cảm thấy trước đây chúng ta đã quá bốc đồng khi quyết định kết hôn. Chúng ta vừa xác định quan hệ quan hệ yêu đương thì đã lập tức kết hôn ngay, cho nên kết quả là thậm chí còn không biết hết mọi điều về đối phương, đến khi có mâu thuẫn thì sẽ khó có hồi kết, như vậy quá đau khổ.”
“Không, anh sẽ không ly hôn!” Đường Hạo Tuấn tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô, giống như muốn ép cô vào trong cơ thể mình.
Tống Vy cảm thấy hơi đau, nhưng cô không đẩy anh ra mà cứ để mặc cho anh ôm.
“Tổng giám đốc Đường, đừng cố chấp nữa, có lẽ chúng ta chia tay lại là chuyện tốt.” Tống Vy tựa cằm vào vai anh rồi nói.
Đường Hạo Tuấn vùi mặt vào cổ cô, giọng nói nặng nề: “Không, không phải chuyện tốt, anh chỉ biết anh không thể sống thiếu em được, nếu thật sự muốn chia tay thì trừ phi em giết anh đi, em có dám không?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhìn cô.
Tống Vy thở dài: “Tại sao anh cứ phải ép tôi?”
“Tôi không ép em, tôi chỉ muốn ở bên vợ mình thôi, có gì sai đâu?” Đường Hạo Tuấn siết chặt vai cô rồi nói.
Tống Vy mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô vừa định nói tiếp thì lại có chuông điện thoại reo lên.
Cô đẩy anh ra, cầm lên nhìn một cái rồi nhanh chóng trả lời: “A lô phân hội trưởng. Xin lỗi, tôi sẽ đến ngay đây. Vâng, tạm biệt!”
Tống Vy để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, tôi nói nhiều như vậy mong anh hãy suy nghĩ kỹ. Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là đủ, còn cần dũng khí và niềm tin, trong khi chúng ta lại thiếu sự tin tưởng. Vì vậy cuộc hôn nhân này mà tiếp tục kéo dài thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là tan rã mà thôi.”
Cô cầm túi xách từ trên ghế sô pha lên, đeo lên vai: “Ăn sáng xong anh có thể đi, buổi tối về tôi sẽ dọn bát đũa.”