Long Tế Chí Tôn

Chương 218

Súc sinh, còn dám ngụy biện!

Thanh Uyển sư thái tức giận đến mức cả cơ thể run lên bần bật, chẳng lẽ những lời nhà họ Trần đích thân nói ra là sai sao?

Người bị hại là Trần Lỗi đã xác nhận rồi vậy mà tên Trần Dương này còn dám cãi chày cãi cối.

Xem ra cha này đã phạm tội quen thân, cái loại súc sinh như này tuyệt đối không được để cho nó đẻ trứng!

"Sư thái, tôi đã nói rồi, hiện tại cuộc thi vẫn chưa kết thúc, cô không được động đến cậu ta", Tần Uyển Đồng cười nói: "Tôi hy vọng sư thái có thể hiểu”.

Con ngươi Thanh Uyển sư thái hơi co lại, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó, sau đó giận dữ trừng mắt với Trần Dương một cái, rồi phất tay áo rời khỏi đó.

Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, vợ chồng Trần Toàn vội vàng đến hỏi: "Sư thái, tại sao sư thái lại không giết tên súc sinh đó vậy?"

Sắc mặt Thanh Uyển sư thái hơi cứng lại, ngượng ngạo nói: "Ra tay ở đây không tiện, để về rồi nói, tên Trần Dương kia tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Chuyện Trần Dương làm nhục em dâu là chuyện của nhà họ Trần, dù cô ta có bao đồng thế nào đi nữa cũng đâu đến lượt cô ta quản.

Nhưng Vu Lan là đại sư tỷ ngoại môn của phái Nga My, chuyện của cô ấy đã bị Thanh Uyển sư thái xía vào quá nhiều rồi.

Sau khi nói xong, Thanh Uyển sư thái rời khỏi trường thi.

Mặc dù hai kẻ Trần Toàn và Lương Khiết muốn Trần Dương chết, nhưng bọn họ cũng biết là hiện tại không thể làm được, đành phải tính kế lâu dài thôi.

Trần Lỗi ở phía sau cánh gà, trong mắt ánh lên một tia oán hận: "Trần Dương, sự nhục nhã mà anh đã gây ra cho tôi, tôi sẽ tự tay trả lại”.

....

Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, Tần Uyển Đồng gọi Trần Dương vào phía sau cánh gà.

Mặc dù hơi khó chịu về sự đánh giá sai lầm của Tần Uyển Đồng, nhưng sự thật là cô ta đã cứu mình, anh là người biết điều, vì vậy Trần Dương rất nghiêm túc nói với Tần Uyển Đồng: "Hội trưởng Tần, cảm ơn vì đã cứu tôi!"

Tần Uyển Đồng khẽ mỉm cười, nụ cười nhã nhặn đó ngay lập tức đánh gục tâm trí Trần Dương.

Tần Uyển Đồng này thực sự là một giai nhân tuyệt sắc.

Nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành hiện lên một cách trọn vẹn trong từng cử chỉ.

Trần Dương quen biết nhiều phụ nữ như vậy, nhưng cũng chỉ có Mộc Thuyên, Giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo là có thể so sánh với cô ta.

“Haha, khách sáo quá!”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Nếu để cô ta giết cậu trước mặt tôi, vậy thì tôi, hội trưởng hiệp hội y học cổ ở đây còn có tác dụng gì nữa chứ!

Trong khi cô ta đang nói, sự độc đoán đã bộc lộ rõ nét trong lời nói của cô ta.

Đây là một người phụ nữ độc đoán!

Trần Dương nghĩ.

Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương, hào hứng nói: "Cậu có muốn gia nhập hiệp hội y học cổ không?"

Trần Dương sững sờ, mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ sao?

Anh cau mày, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

Mặc dù rất cảm kích trước việc làm của Tần Uyển Đồng, nhưng việc gì ra việc đấy, Tẩy Tủy Thang mà nãy mình luyện rõ ràng không có vấn đề gì, nó giống hệt ghi chép trong "Thiên Kim Dược Phương", thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, cô ta còn chả biết thế nào là hỏng và không hỏng thì tham gia một hiệp hội như vậy thì có ích lợi gì?

Không có hứng thú sao?

Tần Uyển Đồng rất ngạc nhiên.

Cậu trai này lạ thật.

Cậu ta nên biết, mình thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, người muốn làm thân xếp hàng dài dằng dặc.

Nếu ai đó nhận được lời mời của mình, người ta đã cười tỉnh cả ngủ rồi, vậy mà ở đây cậu trai này lại ngược lại, dứt khoát từ chối.

Hơn nữa nhìn vào biểu cảm của cậu ta có thể thấy, cậu ta có vẻ như…có chút chán ghét!

Cậu trai này có tài phết đấy, vậy mà lại chả hứng thú với hiệp hội chút nào.

“Tại sao cậu lại không muốn tham gia, cho tôi một lý do đi?”, Tần Uyển Đồng tò mò hỏi.

Trần Dương nhún vai: "Nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì lãnh đạo không đủ năng lực!"

“Lãnh đạo không đủ năng lực?”, Tần Uyển Đồng sững sờ.

Sau đó mỉm cười cười chỉ vào chính mình: "Cậu nói tôi đấy à?"

Trần Dương cười cười, không nói gì!

“Haha, em trai, cậu thật là thú vị!”, Tần Uyển Đồng bật cười: “Cậu vẫn đang để bụng việc tôi nói Tẩy Tủy Thang cậu nấu lúc nãy bị hỏng sao? Vẫn không nhìn ra à, cậu là đàn ông mà sao lại hẹp hòi thế chứ".

“Gì mà em trai, làm như thể cô nhiều tuổi hơn tôi lắm ấy”, Trần Dương cong môi nói: “Đấy không phải là hẹp hòi, Tẩy Tủy Thang của tôi chả có vấn đề gì, cho dù cô có nói gì đi nữa thì vẫn là không có vấn đề gì!

“Cậu dựa vào đâu mà khẳng định thuốc cậu sắc không bị hỏng?”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Em trai à, cậu cũng mạnh miệng ghê”.

Trần Dương cười cười không nói gì, Tẩy Tủy Thang mà anh làm ra giống hệt như trong "Thiên Kim Dược Phương" viết, làm sao có thể sai được.

Thấy Trần Dương không lên tiếng, Tần Uyển Đồng cũng không chất vấn nữa, cô ta cười nói: "Thật thú vị, em trai, cậu có biết là kể từ khi tôi trở thành hội trưởng của hiệp hội y học cổ, chưa từng có ai dám từ chối tôi, cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi đấy".

Không ai dám từ chối cô ta?

Dường như những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyền lực đều có tính cách thế này, khiến Trần Dương nhớ đến Hạ Lam.

Địa vị cao quý giống nhau, sức mạnh cũng ngang nhau.

Thấy Trần Dương vẫn không nói gì, Tần Uyển Đồng cười lắc đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ không trêu cậu nữa, tôi sẽ nói thật cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang mà cậu sắc không hề bị hỏng".

Sao cơ?

Quả đúng như anh nghĩ!

Trần Dương muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến việc anh đánh không lại người phụ nữ này, liền nén giận hỏi: "Tại sao?"

Đây không phải là chơi khăm sao?

“Sao phải tức giận thế?”, Tần Uyển Đồng liếc anh một cái rồi nói: “Cậu không biết câu cả giận mất khôn sao? Có bao giờ cậu thắc mắc rằng sao tôi lại tuyên bố thuốc của cậu luyện thất bại không? Có thắc mắc sao giờ tôi mới nói sự thật cho cậu biết không?"

Tại sao?

Sau khi nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, cơn giận trong Trần Dương đã dịu xuống đôi phần, anh cũng đã tỉnh táo hơn một chút.

Lẽ nào có bí mật ẩn trong đó?

“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo nữa!”, Trần Dương thích nói thẳng, đó là lý do tại sao anh có thể trở thành anh em tốt với Lý Thiên Bá.

"Này, cậu ngây thơ thật đấy!"

Tần Uyển Đồng thở dài, lắc đầu nói: "Vừa nhìn đã biết cậu còn non và xanh lắm, không biết cậu chế ra Tẩy Tủy Thang có ý nghĩa gì sao? Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, cậu còn không hiểu sao? Tẩy Tủy Thang xuất thân từ Thiếu Lâm, chả nhẽ cậu cho rằng Thích Không đại sư già rồi nên mắt mờ chân run không nhận ra thuốc cậu luyện ra là thuốc gì à? Cậu có biết cuộc thi lần này có biết bao nhiêu đại tộc Thế gia đến đây không? Cậu có biết tại sao họ đến đây không? Chả nhẽ lại chỉ đến xem thi đấu thôi sao?"

Tần Uyển Đồng liên tục đặt câu hỏi, khiếnTrần Dương toát cả mồ hôi lạnh!

Sau khi cô ta nói xong, Trần Dương ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thảo nào khi Thích Không đại sự nói thuốc mình luyện ra có vấn đề, Tần Uyển Đồng còn đứng ra hưởng ứng theo, mình còn cho rằng cô ta đang lấy lòng Thích Không đại sư, hóa ra là cô ta đang nhắc nhở mình.

Thích Không đại sư, với tư cách là đại sư đáng kính của Thiếu Lâm, cũng đang bảo vệ mình.

Tác dụng của Tẩy Tủy Thang là gì?

Người bình thường uống vào có thể tẩy tủy phạt gân, nhờ đó mà có thể tu luyện được, còn đối với những tu sĩ tài năng có hạn thì khi uống thuốc này vào có thể gia tăng năng lực của bản thân.

Nếu việc mình có thể chế ra Tẩy Tủy Thang ở cuộc thi bị truyền ra ngoài.

Thì điều gì sẽ xảy ra sau đó?

Thì mình sẽ trở thành mục tiêu, sẽ gặp nguy hiểm.

Những đại tộc trong Thế gia đó nhất định sẽ làm mọi cách để có được Tẩy Tủy Thang từ mình.

Nhận ra điều này, Trần Dương không khỏi liếc nhìn Tần Uyển Đồng một cái.

Hơn nữa, người phụ nữ này còn mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ, chính là muốn cho mình một chỗ dựa, chỗ dựa này không phải ai khác, chính là Tần Uyển Đồng.

Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng Trần Dương lập tức biến mất, đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng biết ơn Tần Uyển Đồng!

"Sao, cậu đã rõ chưa?"

Trần Dương gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu rồi!"

“Vậy có muốn tham gia hiệp hội y học cổ không?”, Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương cười nói.

“Tham gia chứ, hội trưởng Tần đã có lòng như vậy, nếu từ chối lần nữa thì sẽ phụ lòng tốt của cô và Thích Không đại sư!”, nếu Trần Dương từ chối thì thật sự là không biết điều.

Tần Uyển Đồng gật đầu: "Tuy rằng có chút ngốc, nhưng vẫn còn chấp nhận được!"

Tần Uyển Đồng rất ngưỡng mộ Trần Dương, còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt đến Dược Lực Hóa Âm.

Tương lai sẽ vô cùng tươi sáng! Đợi thêm mấy năm nữa, cậu ta nhất định sẽ tiến rất xa, trở thành bậc thầy chế thuốc là điều rất khả thi!

Nghĩ đến đây, Tần Uyển Đồng liền mở lòng: "Trần Dương, cậu còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Dược Lực Hóa Âm, có muốn nhận tôi làm thầy không? Tôi đảm bảo 3 năm sau cậu có thể tiến rất xa đấy”.

Nhận làm thầy? Vô vị!

Trần Dương đã sở hữu một cuốn sách thần thánh như “Thiên Kim Dược Phương” rồi thì còn cần nhận ai làm thầy nữa, đừng nói là chế thuốc, ngay cả luyện đan anh cũng có thể làm được.

Không thèm nghĩ gì nhiều, anh liền lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, hội trưởng Tần, tôi đã có thầy rồi, nếu tôi theo cô, thì sẽ làm cô giáo tổn thương!"

“Thầy anh chính là thầy chế thuốc xinh đẹp đó đúng không?”, Tần Uyển Đồng nghi ngờ nhìn Trần Dương, thật sự sẽ không giống như Thanh Uyển sư thái nói đấy chứ, cậu trai này có quan hệ tình cảm với cô giáo của cậu ta ư?

“Đúng vậy!”, Trần Dương gật đầu: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, rất cảm ơn sự ưu ái của hội trưởng Tần!”

“Ha ha, cậu đúng là lãng tử thật đấy!”, Tần Uyển Đồng mỉm cười, không hề ép anh, trước khi rời đi, cô ta đưa số của mình cho Trần Dương, để khi rảnh Trần Dương đến hiệp hội y học cổ đăng ký thành viên.

Trần Dương gật đầu, xoay người rời khỏi cánh gà.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Trần Dương gọi cho Ôn Nhu, nhưng Ôn Nhu đã lái xe về trước rồi.

Trần Dương vừa muốn mở miệng xin lỗi cô ấy, thì bên kia đã cúp máy rồi.

Còn Vu Lan, cô ấy cũng không thèm bắt máy.

Chết tiệt, chuyện gì đây!

Nhìn lại trải nghiệm hôm nay, Trần Dương chán nản không nói nên lời.

Biết thế đã không tham gia cuộc thi này rồi, bị Thanh Uyển sư thái âm thầm tính sổ thì không nói làm gì, còn phát sinh ra một đống việc khác.

Đặc biệt là khi Thanh Uyển sư thái nói những lời vớ vẩn đó trước mặt rất nhiều người, sau cuộc thi này, anh sẽ chả ham nổi tiếng nữa!

Anh thì không sao, nhưng còn Vu Lan và Ôn Nhu thì sao đây?

Nghĩ đến đây, Trần Dương liền thấy đau đầu.

Xem ra phải tìm cơ hội để giải thích cho hai người bọn họ hiểu rồi.
Bình Luận (0)
Comment