Long Tế Chí Tôn

Chương 649

Tô Diệu là vợ của Trần Dương, nên thời gian hai người ở bên nhau là lâu nhất.

Nhưng chỉ chớp mắt mà mấy nghìn năm đã trôi qua.

Tô Diệu ôm Trần Dương, nói: “Đừng áp lực quá anh nhé, có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác”.

“Em yên tâm, chỉ là chuyện tu luyện thôi!”

Trần Dương mỉm cười, có những chuyện không cần quá nhiều người biết làm gì.

“Anh đi gặp chị Mộc và mọi người đi, bọn họ nhớ anh lắm đó!”

Tình cảm chính là như thế, ở bên nhau lâu thì chán, nhưng xa nhau thì lại nhớ phát điên.

Hiện giờ, đối với bọn họ, việc mấy trăm năm không gặp thì đúng là một cuộc chia xa nhỏ.

Ngủ gật một giấc, bế quan một lần là qua.

“Đi, tan làm chúng ta cùng về nhà!”

Trần Dương ôm Tô Diệu, vội vàng nhắn tin cho nhóm người Mộc Thuyên.

Các chị em nhận được tin nhắn thì rất vui mừng, ai nấy đều bỏ hết công việc đang dang dở mà vội vàng về nhà!

Sau đó lại là một cuộc chiến lớn nữa.

Một ngày bên ngoài bằng mấy chục năm bên trong kết giới Thời Quang!

Dĩ nhiên phần lớn thời gian đều được Trần Dương sử dụng làm song tu để trợ giúp các chị em tu luyện.

Tu vi của bọn họ tăng lênvới tốc độ chóng mặt.

Tu vi bốn trăm năm không có tiến triển gì đã đột phá lên Tiểu Thiên Tôn trung kỳ chỉ trong mấy chục năm.

Điều này khiến cho các chị em cảm thấy thất bại vô cùng!

Bọn họ tu luyện khổ cực, cuối cùng lại chẳng bằng làm chuyện kia với Trần Dương.

Cách biệt quá lớn đi.

Mặc dù bọn họ cũng thích làm chuyện đó, nhưng trong lòng cứ thấy kỳ kỳ.

Khi phụ nữ dỗi thì làm gì, một lần không được thì làm hai lần!

Cuối cùng, sau năm mươi năm, Ngọc Khiết đã thuận lợi đột phá đến Tiểu Thiên Tôn trung kỳ, Trần Dương cũng thở phào một hơi!

Làm đàn ông khổ thật!

Tự mình tu luyện thì không nói, lại còn phải đưa cả nhà cùng bay.

Nhìn các cô vợ càng ngày càng xinh đẹp, Trần Dương tuy mệt nhưng vẫn vui!

“Sau này, khi không còn chí anh hùng nữa thì anh sẽ đưa các em đi du ngoạn khắp các vũ trụ!”

Trần Dương mỉm cười, suốt bao nhiêu năm chỉ có tu luyện, chẳng có niềm vui của cuộc sống gì cả.

Anh là Đại Thiên Tôn, nhưng lại không có niềm vui của Đại Thiên Tôn!

Mộc Thuyên hơi xót xa nhìn Trần Dương. Cô ấy đi ra phía sau anh, nhẹ nhàng bóp vai cho anh: “Mệt rồi hả, lần này anh ở cùng mọi người lâu hơn đi. Dù sao cũng đã là Đại Thiên Tôn rồi, không cần phải ép bản thân quá đâu!”

Diêu Nhân Nhân cũng ngồi quỳ bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng bóp đùi cho anh: “A-ca, anh là chỗ dựa lớn nhất của bọn em đó. Nếu anh mà mệt đến ngã bệnh thì chúng em biết làm sao đây?”

Đúng là lần nào Trần Dương cũng vội vàng trở về rồi hối hả rời đi.

Mãi mới được nghỉ một trăm năm thì lại dành hầu hết thời gian để giúp bọn họ tu luyện.

Cảm giác này rất khó chịu, làm bọn họ cảm thấy mình rất vô dụng, vì bọn họ nghĩ bản thân chẳng giúp gì được cho Trần Dương.

Cho nên bọn họ mới thành lập những thế lực kia tại sao Hàng Cổ. Tuy có hơi tức cười, vì trong mắt Trần Dương vũ trụ còn chẳng là cái đinh gì, nhưng nếu không làm thì sẽ không bao giờ làm tốt được!

Thậm chí mấy người Trần Tú còn đang lập kế hoạch, sau khi chiếm đóng vũ trụ này xong thì sẽ nghĩ cách chiếm đóng vũ trụ khác nữa.

Bọn họ đang nỗ lực để đuổi kịp Trần Dương, mong rằng có thể giúp đỡ Trần Dương một phần nào đó!

Trần Dương không biết suy nghĩ của bọn họ, liền nói: “Yên tâm đi, chồng của các em là người đàn ông mạnh nhất vũ trụ đó! Dù vũ trụ có bị hủy diệt thì anh vẫn sẽ tồn tại”.

“Anh còn phải đưa các em đi thưởng thức điều mới lạ ở các vũ trụ khác chứ!”

Tỉ mỉ cảm nhận sự hầu hạ của các cô vợ, Trần Dương cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết. Chẳng bao lâu sau, anh đã dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một tiếng ngáy nhẹ nhàng cũng khiến các chị em đau lòng không thôi.

“Chúng ta đừng nói gì nữa, để anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe!”

Mộc Thuyên làm một động tác “suỵt”, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Trần Dương, ánh mắt dịu dàng như nước, y hệt ngày xưa.

Giấc ngủ này Trần Dương ngủ say vô cùng, khi anh tỉnh lại thì đã là ba tháng sau rồi!

“Quả nhiên ngủ mới là cách nghỉ ngơi tốt nhất!”

Trần Dương thấy bản thân mình đã hoàn toàn thả lỏng, nhịp điệu sống cũng chậm lại đi nhiều.

Thời gian vẫn còn rất dài, chỉ cần bản thân không đi đến bước đường bán Hỗn Độn thì sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.

Nhưng vẫn phải chú ý, sợ bản thân sẽ lôi kéo sự chú ý của bọn họ!

Các chị em đã rời khỏi kết giới Thời Quang, các pháp trận được Trần Dương sắp xếp dày đặc xung quanh sao Hàng Cổ.

Hàng chục triệu đại đạo dày đặc bao bọc lấy bầu trời, nếu không phải Đại Thiên Tôn thì sẽ không thể nhìn thấy, mà dù là Đại Thiên Tôn viên mãn thì cũng khó mà phá được chúng!

“Thật ra cách tốt nhất là luyện hóa toàn bộ cái vũ trụ chủ tối cao này!”

Nguyên Dương nói: “Nhưng nguy hiểm cũng nhiều, khả năng bị phát hiện là rất lớn!”

“Cách tốt nhất là cho bọn họ vào vũ trụ bên trong cơ thể ấy. Chẳng phải vũ trụ âm dương ngũ hành của ngài đã thành rồi sao, cho bọn họ vào đó đi!”

“Nhưng nhỡ tao thất bại thì sao?”

Đây là chuyện khiến Trần Dương lo lắng nhất. Anh không biết kẻ đã nhốt Cầu Kiếm kia liệu có gây hại đến người nhà anh không.

Có lẽ, đối với hắn thì anh chỉ là một trong hàng nghìn hàng vạn con kiến mà thôi.

Từ việc hắn giam cầm Cầu Kiếm, có thể thấy người này có tư tâm.

Mà tâm tư này còn vô cùng nặng!

Trần Dương suy đoán, có lẽ người này đang bị kẹt ở một cảnh giới nào đó trong cảnh giới Hỗn Độn.

Giống như Trần Dương vậy, không vượt qua được cảnh giới lớn của tất cả sinh linh trong cơ thể thì cũng không dám buông thả ràng buộc ra.

Nhưng Trần Dương chưa bao giờ làm những chuyện như giam cầm mạng sống.

“Đây là một vấn đề về sác xuất, chứ không có cách nào thành công hoàn toàn cả”.

Nguyên Dương nói: “Cách tốt nhất là cố gắng tập luyện, sớm ngày đột phá”.

“Công pháp che giấu khí tức có đầu mối gì chưa?”

“Che giấu khí tức không khó, chủ yếu phải xem kẻ địch là ai”.

“Có thể cảm nhận được không?”

“Vẫn đang thôi diễn! Nhưng đã có đầu mối rồi. Linh cơ vũ trụ chạy rất nhanh trong vũ trụ, có lẽ chúng ta có thể tham khảo sóng vũ trụ”.

“Không cần phải quan tâm hỗn độn à?”

“Nếu đúng như những gì chúng ta nghĩ thì chắc chắn hắn sẽ để lại dấu vết. Chúng ta chỉ cần khóa chặt nó lại là được, sẽ không có ai cảm nhận được linh cơ vũ trụ đâu!”

Trần Dương nghe vậy thì cảm thấy có lý, bèn nói: “Ừ, nhờ cả vào mày”.

Nguyên Dương cười, rồi không nói gì nữa.

Trong một nghìn hóa thân Đại Thiên Tôn của Trần Dương, một nửa ở lại hỗn độn, Trần Dương để bọn họ đi vơ vét tài nguyên.

Một nửa còn lại thì rải rác ở các tiết điểm hỗn độn của các vũ trụ chủ tối cao, thúc đẩy Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp, để nó sinh ra những đồ vật quý hiếm.

Bản tôn thì vừa ở bên người nhà vừa nghĩ cách biến sao Hàng Cổ thành một tinh cầu vô địch.

Cho dù vũ trụ có bị hủy diệt thì hành tinh này vẫn sẽ tồn tại được trong hỗn độn.

Thậm chí còn có thể thâm nhập vào hỗn độn, biến thành vũ trụ!

Tám trăm năm vội vã trôi qua, cũng là tám trăm năm thoải mái nhất của Trần Dương. Anh đưa các cô vợ đi du lịch khắp các vũ trụ, tu vi của các cô cũng tăng lên Tiểu Thiên Tôn hậu kỳ!

Đương nhiên đều là những lần du lịch ngắn ngày, tâm trí của các cô đều đặt lên việc mở ra thế lực mới.

Thậm chí, Tô Diệu còn thúc giục: “Anh bế quan nhanh lên, cứ ở cạnh chúng em mãi sẽ làm hư bọn trẻ mất!”

“Đúng đó, anh mau đi tu luyện đi!”

Các chị em cũng nhao nhao lên tiếng!

Trần Dương dở khóc dở cười: “Các em không có lương tâm gì cả, kéo quần lên là tỏ vẻ không quen hả!”

“Được, vậy anh sẽ đi tu luyện một nghìn năm một vạn năm, xem các em thế nào!”

“Anh dám!”

Các chị em đồng thanh lên tiếng.

“Trên đời này không có chuyện gì mà anh không dám hết!”

Trần Dương cười xấu xa, xông vào chỗ các chị em, hưởng thụ một phen rồi mới rời đi trong tiếng kêu nũng nịu của các cô gái.

Lần này nhất định phải tu luyện các đại đạo đến cấp cao nhất!

Ma Dương, Bắc Dương, hóa thân Âm Dương và Ngũ Hành đều canh chừng sao Hàng Cổ. Ngoại trừ Bắc Dương hơi yếu hơn một chút, mới là bán Tiểu Thiên Tôn viên mãn thì các người khác đều đang thăng cấp đến Đại Thiên Tôn rồi!

Trong đó, Ma Dương là mạnh nhất, Đại Thiên Tôn hậu kỳ.

Sáu mươi nghìn tỉ tế bào đều đang ở cảnh giới Sáng Thế, tu vi mạnh vô cùng!

Đạo sức mạnh còn mạnh hơn cả Trần Dương!

Ma Dương càng mạnh, Trần Dương càng yên tâm.

Nhìn hết người nhà một lượt, Trần Dương bay vào hỗn độn!

Tại tiết điểm hỗn độn, các hóa thân thu thập bảo bối. Trong hỗn độn, tổn thất hết 1/3 hóa thân nhưng thu hoạch rất lớn!

Hàng chục nghìn thần cách, vô số bảo bối, đủ để tu luyện đến đỉnh phong!

Thuật liễm tức của Nguyên Dương cũng đã thôi diễn xong, hiệu quả rất tốt. Anh ta thử vô số lần trong hỗn độn, cho dù có đứng trước mặt đám quái vật điên cuồng thì bọn chúng cũng không nhìn thấy.

Như là không khí vậy.

Có rất nhiều đại đạo đã phát triển mạnh mẽ, nhưng chỉ có đạo phong ấn /là vẫn chưa đạt đến giới hạn.

Bạn có thể tưởng tượng vũ trụ là một lồng giam to lớn, tu vi không đạt đến Hóa Thần thì không ra khỏi màng thai của thế giới được, không đến cảnh giới Sáng Thế thì không đến được vũ trụ chủ tối cao.

Tu vi chưa đến Đại Thiên Tôn thì không thể thoát khỏi 3 giới, ngũ hành!

Cho nên Trần Dương đã mở ra vũ trụ phong ấn.

Đúng vậy, là vũ trụ phong ấn. Bên trong vũ trụ này không có linh cơ cào, thậm chí cũng không có sự sống.

Tất cả đều xuất phát từ pháp lực của chính Trần Dương.

Vũ trụ này không phụ thuộc vào hỗn độn hay vũ trụ chủ tối cao.

Giống một pháp bảo hơn.

Nhưng nó lại là một vũ trụ.

Tìm một Chân Thần không đầu, Trần Dương treo vũ trụ này lên người hắn, rồi chui vào bên trong.

Vũ trụ phong ấn nhỏ cỡ hạt gạo, giống như một hạt cát giữa đại dương vậy, một hạt cát chẳng ai chú ý đến.

Tiến vào vũ trụ, Trần Dương bắt đầu yên tâm tu luyện.

Phần lớn thần cách đã bị anh hấp thụ. Vài chục nghìn năm sau, toàn bộ tế bào trong người Trần Dương đã được tẩy luyện một lượt.

Mỗi một tế bào đều ngang với cảnh giới Chân Thần, mà còn chưa đủ!

Còn chưa phải cực hạn!

Muốn thăng cấp từng tế bào lên cảnh giới Sáng Thế rất khó, nhưng cũng may Trần Dương đã chuẩn bị trước, anh không thiếu tài nguyên!

Vũ trụ bên trong cơ thể cũng đang phát triển nhanh chóng.

Một vũ trụ có thể chứa được hàng chục triệu tinh vực. Trần Dương luôn ở trong trạng thái áp chế tu vi.

Sức mạnh vũ trụ mênh mông như vậy chỉ có thân xác mới áp chế được.

Cũng may là thân xác của anh đủ mạnh mẽ!

Một nghìn năm hỗn độn bằng mười triệu năm trong kết giới Thời Quang. Một phần ba tế bào của Trần Dương đã tăng cấp lên cảnh giới Sáng Thế, mỗi một tế bào đều mạnh mẽ vô địch.

Anh thậm chí còn không dám cử động, sợ mình sẽ bất cẩn phá vỡ vũ trụ phong ấn!

Dương thần của anh cũng đang nhanh chóng lột xác!

Sáu mươi triệu đạo đại đạo tẩy luyện dương thần, vô số công pháp đang lưu chuyển trong tim, trong giây phút đó vũ trụ sinh ra rồi hủy diệt!

Ngày này, Dương Thần Cảm ứng Pháp được tu luyện thành công!

Các linh cơ vũ trụ đều nằm trong quyền sử dụng của anh!

Suy nghĩ của Nguyên Dương lẳng lặng trôi cạnh linh cơ vũ trụ.

Đây là một quá trình dài, nhưng anh ta tin rằng, vạn vật đều có quỹ tích của nó, chắc chắn kẻ đó sẽ để lại một dấu vết nào đó!

Hai nghìn năm hỗn độn vội vàng trôi qua, tất cả các tế bào trong cơ thể Trần Dương đã tẩy luyện xong xuôi, áp chế càng mạnh hơn với thế giới bên trong cơ thể.

Anh của bây giờ chỉ cần một ngón tay là giải quyết xong anh của ngày trước!

Giờ anh cũng chẳng biết mình ở cảnh giới nào nữa.

“Quan tâm làm gì, tìm mọi cách tu luyện thân xác, ít nhất phải tu luyện đến Đại Thiên Tôn mới được!”

Trần Dương cũng là một người ác từ đầu đến chân.

Sức mạnh của sáu mươi nghìn tỉ Đại Thiên Tôn chẳng lẽ lại không bằng một cảnh giới Hỗn Độn?

Anh không tin!

Lúc này, Nguyên Dương vẫn luôn quan sát vũ trụ đột nhiên lên tiếng: “Có biến!”
Bình Luận (0)
Comment