Long Tế Chí Tôn

Chương 650

"Sao rồi?"

Trần Dương tạm dừng tu luyện.

"Tôi cảm thấy một tia dị dạng ở một trong những vũ trụ”.

Nguyên Dương nói: "Tuy rằng khí tức đó rất ngắn ngủi, chỉ lộ ra một chút, nhưng mà... khí tức đó nhất định đã vượt qua Đại Thiên Tôn rồi!"

"Nhưng ngay sau đó, khí tức đó liền biến mất, nhưng nơi khí tức kia xuất hiện đã hình thành một hố đen!"

Hố đen?

"Mày không định nói cái hố đen kia đến bằng cách đó đấy chứ?"

"Tôi tạm thời vẫn chưa rõ lắm!"

Nguyên Dương lắc đầu, chỉ có một tia, mà đã tạo thành cái gì đó giống như hỗ đen làm hại vũ trụ, vậy thì kinh khủng quá.

Ít nhất, cảnh giới Đại Thiên Tôn như Trần Dương cũng không làm được.

Điều này cũng cho thấy rằng tu vi của người đó đã vượt quá giới hạn mà vũ trụ chủ tối cao có thể dung nạp được rồi.

Như thể Trần Dương phải đè nén khí tức để tiến vào thế giới Thần Ma vậy, cho dù chỉ là một tia, cũng có thể phá hủy hoàn toàn thế giới đó!

Chất lượng của Đại Thiên thế giới và vũ trụ chủ tối cao không thể so sánh với nhau được.

"Trong hai ngàn năm Hỗn Độn đối phương mới lộ ra một tia khí tức, quá kém”.

Trần Dương nói: "Tìm cách thôi diễn xem chuyện gì đã xảy ra ở đó. Nếu đối phương chỉ quan sát đơn thuần, thì sẽ không để lộ khí tức!"

Có Phong Ấn Liễm Tức Pháp, dũng khí của Trần Dương lớn hơn trước rất nhiều!

"Có thể sẽ mất nhiều thời gian đấy!"

"Không vấn đề gì!"

Trần Dương nói xong liền chuyên tâm tu luyện.

Sau một ngàn năm Hỗn Độn nữa, Chân Thần không đầu ở nhờ nguyên bản bị yêu linh Hỗn Độn nuốt chửng, Trần Dương điều khiển vũ trụ phong ấn và chui vào bụng của yêu linh Hỗn Độn.

Bằng cách này, khả năng che giấu của Trần Dương lại cao hơn trước rất nhiều.

Chân Thần đến Đại Thiên Tôn quá khó, Trần Dương phải đột phá Tiểu Thiên Tôn trước đã!

Một nghìn hóa thân Đại Thiên Tôn quá ít, mấy năm nay Trần Dương đã luyện hóa ra hàng chục nghìn vị!

Sắp xếp các đại vũ trụ tối cao và khoảng không Hỗn Độn.

Bằng cách này, tài nguyên tu luyện đã bị giảm đi rất nhiều.

Càng về sau, thì càng khó luyện.

"Suy tính ra rồi!"

Trong mắt Nguyên Dương hiện lên một sự sợ hãi: "Ở đó có một vị Đại Tiên Tôn đã đột phá lên bán Hỗn Độn rồi!"

"Tuy nhiên, vị Đại Thiên Tôn sắp bước vào Hỗn Độn thì vẫn sống tốt! Nhưng điều chắc chắn là ông ta đã bị theo dõi”.

"Người đó cũng rất thận trọng. Ông ta dường như biết điều gì đó, cật lực gom khí tức lại. Nếu không phải chúng ta cao hơn một bậc, thì chúng ta đã toi lâu rồi đấy”.

Cảm Tri Pháp không phải là một phương pháp bắt giữ, nó giống như một phương pháp nội trú hơn, khí tức bắt giữ yếu hơn một chút.

"Đi theo người đó hàng trăm năm, khí tức tạo nên hố đen đã xuất hiện hai lần!"

Trần Dương nói: "Có lẽ chúng ta nên nghĩ khác đi”.

"Chúng ta có thể tìm cách giám sát tu vi của vị tu sĩ cảnh giới Đại Thiên Tôn kia. Cách này tốt hơn nhiều so với việc chúng ta ngồi chờ ở một chỗ!"

"Đúng nhỉ!"

Nguyên Dương cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch giám sát.

Nếu chắc chắn rằng đối thủ đang nhắm trực tiếp vào cảnh giới bán Hỗn Độn, thì có thể suy tính ra nhiều thứ đấy.

Ít nhất thì Đại Thiên Tôn viên mãn sẽ không thu hút sự chú ý của đối phương.

Trần Dương cũng có thể thả lỏng một chút.

Mấy năm nay, anh thực sự mệt mỏi, không ngừng bế quan lĩnh hội.

May mắn thay, cơ thể anh có rất nhiều vũ trụ.

Khi rảnh có thể đi dạo ở vũ trụ trong cơ thể mình.

Làm quen với một vài người, nhân tiện cho họ một ít cơ duyên.

Ba mươi triệu năm trước, anh gặp một cô bé ăn xin trong thế giới tiên hiệp, sống cùng cô ấy vài năm, ba mươi triệu năm sau, cô ấy đã trở thành nữ hoàng tối cao của thế giới trấn áp.

Năm mươi triệu năm trước, anh đi nghỉ dưỡng trên một hòn đảo, trồng một cái cây trong sân, nhưng lại quên mất, kết quả là cái cây trở nên xum xuê đến mức che khuất cả bầu trời, vô số thế giới ở trên cái cây đó, nó cũng đã trở thành cây thế giới!

Tám mươi triệu năm trước, Trần Dương nuôi một con cá vàng, tám mươi triệu năm sau, con cá vàng đã trở thành một con rồng vàng chín móng, hô mưa gọi gió trong thế giới rồng, không gì là không làm được!

Một trăm năm mươi triệu năm trước, Trần Dương vô tình ném một viên đá. Một trăm năm mươi triệu năm sau, một con Đấu Chiến Thánh Viên đã chui ra từ viên đá đó.

Gào thét vang cả tinh hà, chinh chiến khắp vũ trụ!

......

Thú thật, thỉnh thoảng dạo chơi nhân gian cũng khá thú vị.

Mỗi lần trải qua hàng trăm nghìn năm trong thế giới bên trong cơ thể cũng khá hay!

Tu hành không tính năm, trong nháy mắt Hỗn Độn đã trôi qua vạn năm!

Thế giới bên ngoài đã trôi qua hàng ngàn năm!

Sau khi tiêu hao vô số tài nguyên, toàn bộ 60 nghìn tỷ tế bào của cơ thể Trần Dương đã được tẩy luyện, mỗi tế bào đều có thể sánh ngang với Tiểu Thiên Tôn!

Sức mạnh sôi sục làm rung chuyển cả vũ trụ phong ấn.

Có phải vũ trụ phong ấn sắp không thể chịu nổi nữa không?

Còn có sức mạnh vũ trụ mênh mông trong cơ thể, sức mạnh Dương Thần vô tận.

Anh rất muốn giải phóng hết toàn bộ sức mạnh.

Nhưng anh sợ!

Nếu vẫn không thể đánh bại đối thủ thì sao?

Anh không muốn bị giam cầm trong Hỗn Độn hàng triệu kỷ nguyên như Cầu Kiếm.

"Có bọn Ma Dương ở đây, hay là không quay về nữa”.

Trần Dương mà trở nên tàn nhẫn, thì đến anh cũng sợ nữa là!

"À đúng rồi, vũ trụ bên trong cơ thể đã có người bắt đầu chuẩn bị thăng lên Đại Thiên Tôn rồi”.

"Cứ để cho họ đột phá, đừng can thiệp vào”.

Thực lực của anh hiện tại vượt xa cảnh giới Đại Thiên Tôn, ở trong cơ thể của anh, bọn họ không thể làm loạn được đâu!

Nếu có một ngày bọn họ đuổi kịp mình, thì cứ thả bọn họ ra, dù sao bọn họ cũng là sinh linh trong cơ thể của mình.

Trần Dương cũng tự tin sẽ luôn cao hơn bọn họ một bậc, ví như bây giờ bọn họ muốn vượt qua mình, thì còn phải nỗ lực nhiều đấy!

Con đường tu hành mỗi lúc một khó, mỗi bước lại gian nan hơn.

"Nếu bọn họ thật sự đột phá tới Đại Thiên Tôn, thì vũ trụ sẽ thăng cấp càng nhanh, e rằng đến lúc đó sẽ không áp chế nổi nữa!"

"Không sao, tao sẽ huy động sức mạnh của Dương Thần và cơ thể, sẽ không lộ khí tức ra đâu”.

Bây giờ là một cuộc chiến dài hơi, trì hoãn càng lâu thì càng có lợi cho bản thân.

Ầm ầm ầm!

Trong Hỗn Độn, một vị Phật Đà điên cuồng, toàn thân phát ra hàng vạn đạo kim quang, tay cầm Hàng Ma Xử, bước vào cạm bẫy Hỗn Độn.

Một cánh tay khô khốc trực tiếp bắt lấy, cố gắng kéo anh ta vào cạm bẫy.

"Ầm!"

Hàng Ma Xử to lớn nện vào cánh tay gầy guộc kia, nó ngay lập tức liền trở thành bột phấn.

Khóe miệng vị Phật Đà kia hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, anh ta vươn bàn tay to lớn nắm lấy yêu linh Hỗn Độn, há miệng nuốt vào!

Sau khi nuốt yêu linh Hỗn Độn, màu đỏ trong mắt vị Phật Đà kia đã hơi nhạt đi.

Có một chút nghi ngờ lộ ra trong mắt anh ta.

Anh ta nhíu mày khi nhìn thấy hai tay dính đầy máu yêu đen kịt của mình, nhưng trong giây tiếp theo đã bị sát khí điên cuồng ăn mòn, anh ta lại biến thành bộ dạng điên điên khùng khùng muốn chém giết lần nữa.

"Ngài nhìn thấy chưa? Vị Phật Đà đó hình như đã tỉnh táo lại trong chốc lát!"

"Đúng!"

Hai mắt Nguyên Dương sáng lên: "Giết nhiều tiên thiên yêu thần như vậy, chỉ có mỗi hắn kì quái như thế”.

"Đi theo hắn có thể sẽ phát hiện ra thứ gì đó quan trọng đấy!"

Trần Dương gật đầu, trong Hỗn Độn có bao nhiêu thần tiên yêu ma, không ai biết chúng có bao nhiêu, chỉ biết là bọn chúng không ngừng lang thang trong Hỗn Độn.

Anh linh cảm rằng có một bí mật to lớn đang ẩn giấu trong vị Phật Đà này!

"Mày giám sát kĩ nhé, tao đi tu luyện trước!"

Trần Dương nói rồi bước vào trạng thái tập trung tu luyện.

Vị Phật Đà này rất mạnh, cho dù là Chân Thần hay Chân Ma, hoặc thậm chí là Chân Tiên, thì đều không phải là đối thủ của anh ta.

Nguyên Dương suy đoán rằng vị Phật Đà này có lẽ là bán Hỗn Độn, hoặc thậm chí đã rất gần cảnh giới Hỗn Độn rồi.

Mỗi khi nuốt chửng một sinh linh, anh ta sẽ rơi vào trạng thái bình tĩnh ngắn ngủi, sẽ có sự nghi ngờ trong đôi mắt đỏ tươi của anh ta.

Đi rồi lại dừng, Nguyên Dương vừa sử dụng la bàn định giới để ghi lại lộ trình vừa đếm những sinh vật mà anh ta đã giết.

Trong một ngàn năm Hỗn Độn, anh ta đã giết tổng cộng tám trăm Chân Thần, ba trăm sáu mươi yêu linh Hỗn Độn, một nghìn hai trăm hung thú Hỗn Độn, tám mươi Chân Tiên.

Ví dụ như bây giờ, anh ta đột nhập vào tổ của yêu linh Hỗn Độn, đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Dương thấy yêu linh Hỗn Độn trong cuộc sống tập thể.

Đếm kĩ, nó đã vượt quá ba mươi!

Phật Đà tuy mạnh mẽ nhưng trí thông minh không cao, sát khí đã che mắt anh ta, anh ta chỉ có thể chém giết đám yêu linh Hỗn Độn dựa vào bản năng.

Trên người xuất hiện rất nhiều vết sẹo khác nhau, Phật Đà kêu lên thảm thiết.

Nguyên Dương thậm chí còn muốn giúp đỡ, nhưng vì lý do an toàn, anh ta đã nhịn!

Ầm!

Phật Đà ngã khuỵu xuống đất, hàng chục cánh tay đánh vào đầu anh ta, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phật Đà liền bùng nổ sức mạnh vô song, Hỗn Độn rung chuyển dữ dội, Phật quang vô lượng phóng ra khỏi cơ thể anh ta.

"Xèo xèo!"

Bị Phật quang chiếu sáng, những cánh tay gầy guộc kia như bị dầu sôi thiêu đốt, trong nháy mắt đã xuất hiện khói đen, chúng nhanh chóng thu tay về!

Phật quang tỏa sáng, màu đỏ tươi trong mắt Phật Đà nhạt đi rất nhiều.

Hơn nữa Nguyên Dương có thể cảm nhận được lửa giận của anh ta, tóm lấy một con yêu linh Hỗn Độn, Phật Đà tức giận nuốt xuống.

Một, hai, ba... Mỗi lần nuốt một con, linh khí trên người anh ta ngày càng mạnh, cuối cùng, tất cả yêu linh Hỗn Độn đều bị anh ta nuốt chửng.

Màu đỏ trong mắt Phật Đà lúc này đã trở nên rất nhạt, gần như lộ ra đồng tử trong veo!

Anh ta nhìn vào tay mình, một âm thanh khác ngoài tiếng gầm thét trong miệng: "Hu hu...”

Anh ta thực sự đã khóc!

"Ta sai rồi, ta sai... Ta sai rồi...”

Anh ta nhìn lên trời và hét lên, âm thanh tỏa ra, hàng vạn khí Hỗn Độn đã bị tan vỡ.

Nguyên Dương hít một hơi!

"Hắn đã khôi phục lại ý thức rồi?"

Lúc này, Trần Dương cũng đã thức tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Có lại được ý thức tức là chân linh của hắn chưa biến mất, ít nhất một phần chân linh vẫn còn”.

"Hắn di chuyển về hướng vực sâu của Hỗn Độn!"

"Không... Ta sai rồi, ta sai rồi...”

Tốc độ Phật Đà cực nhanh, Hàng Ma Xử trong tay đập vào Hỗn Độn kịch liệt, không biết đã phá nát bao nhiêu khí Hỗn Độn.

Chớp mắt đã đi qua hàng trăm triệu dặm.

"Thực lực cao siêu của vị Chân Phật này thật kinh người, chắc chắn là bán Hỗn Độn, thậm chí còn trên cả bán Hỗn Độn ấy chứ”.

Trần Dương nói.

Không biết đã chạy được bao nhiêu dặm, Chân Phật thật đột nhiên dừng lại, ôm đầu lăn lộn điên cuồng: "Không, không, cút đi, cút ra khỏi đầu của ta... Ta là Phật, một vị Phật từ bi, sao ta có thể nuốt chúng... "

"Nhưng nếu ta không nuốt chửng chúng, ý chí của ta sẽ bị xóa sạch bởi sát khí Hỗn Độn vô tận. Thời gian tỉnh táo của ta sẽ ngày càng dài. Có lẽ trong vài triệu năm Hỗn Độn nữa, ý chí còn sót lại của ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn”.

Anh ta vẫn nói không ngừng, đôi mắt như đã nhìn thấu Hỗn Độn.

Anh ta ném đại Hàng Ma Xử trong tay đi, một Chân Thần không đầu đã bị anh ta giết chết ngay lập tức.

Anh ta rơi nước mắt, nuốt chửng thi thể của Chân Thần không đầu.

Sau khi nuốt, màu đỏ tươi trong mắt anh ta thực sự đã giảm đi rất nhiều.

"Không đủ, không đủ, những thứ này không đủ để ta trở về!"

Nói rồi anh ta lao vào Hỗn Độn một lần nữa, anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Hắn muốn trở về? Trở về đâu?"

Hai người Trần Dương nhìn nhau.

Trong những ngày tiếp theo, Trần Dương đã chứng kiến Chân Phật giết chết hết Chân Thần này đến Chân Thần khác một cách tàn nhẫn.

Anh ta liên tục khóc, có vẻ ăn năn.

Không biết đã đi thêm bao nhiên dặm, không biết đã nhìn bao nhiêu lần Chân Phật sụp đổ.

Vào lúc này, một tòa nhà đổ nát khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của hai người!
Bình Luận (0)
Comment