Long Tế Chí Tôn

Chương 831

Chương 831 – Sư huynh vạn tuế

Ừm!

Trần Dương chỉ gật đầu, không nói gì, thậm chí ánh mắt cũng không gợn sóng.

Vẻ lạnh lùng xa lánh đó của Trần Dương khiến Bích Tiêu thấy uất ức lắm.

Thái độ gì thế?

Bích Tiêu cắn môi, lòng ấm ức ghê gớm!

Đệ lừa ta thì được, ta giận thì không được à?

Hơn nữa, đệ có nhiều vợ như vậy rồi, lẽ nào ta chỉ có thể làm vợ nhỏ cho đệ à?

Nghĩ vậy, Bích Tiêu đau lòng kinh khủng, nhưng cô ấy lại không thể nào hoàn toàn cắt đứt với Trần Dương được.

Sống bao nhiêu năm trời không hề động lòng với ai, khó khăn lắm mới có được một kẻ oan gia thế này, cô ấy không đành lòng cắt đứt.

“Nhiếp Vân, Lan Đình Cung!”

“Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!”

Hai người chắp tay chào nhau. Nói thật, Trần Dương thấy rất hứng thú với thần thông đưa đạo pháp vào trong cơ thể kẻ địch của Nhiếp Vân. Nếu anh học được thì sức chiến đấu của anh sẽ được nâng lên rất nhiều.

Nén sức mạnh tấn công của mình đến cực hạn rồi đưa vào trong cơ thể kẻ địch, sau đó kích nổ, như vậy thì có thể tạo ra lực sát thương mạnh cỡ nào?

Nghĩ thôi đã rất k1ch thích.

“Đệ, rất khá!”

Nhiếp Vân nói: “Ta thấy trên người đệ có rất nhiều trường phái, đệ đi trên dòng chảy vạn đạo sao?”

Dòng chảy vạn đạo?

Trần Dương thầm nói: Ôi giời, ta không đi đường đó đâu, của ta là dòng chảy vũ trụ cơ, mạnh hơn dòng chảy vạn đạo chút xíu.

“Cứ cho là vậy đi”.

Trần Dương gật đầu.

“Thế đệ không phải là đối thủ của ta”.

Nhiếp Vân cười: “Tất cả những đòn tấn công của đệ đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho ta, chỉ khiến cho ta lớn mạnh hơn thôi”.

“Nhiếp sư huynh tự tin vậy à?”

“Đương nhiên rồi”.

Nhiếp Vân cười: “Nếu đệ không tin thì chúng ta cược một ván”.

Trần Dương nghe vậy thì như vớ được vàng.

Đang không biết làm sao để học được môn thần thông kia của hắn.

“Cược? Được, sư huynh muốn cược thế nào?”

“Ta cược trong vòng một trăm chiêu đệ sẽ thua ta!”

“Một trăm chiêu à?”

Trần Dương cười, hắn cũng tự đánh giá cao bản thân quá.

“Được, nếu trong vòng một trăm chiêu mà sư huynh không đánh bại được ta thì sao?”

“Thế thì đệ thắng, ta tự động nhận thua”.

“Được, thế ta cược”.

Đoạn đối thoại của hai người khiến khán giả ngơ ngác.

“Nhưng nếu đã cược thì phải có tiền cược, sư huynh thấy sao?”

“Tiền cược?”

Nhiếp Vân cười: “Vậy ngại lắm, đến lúc đó thắng đệ rồi còn lấy tiền cược nữa thì không ổn lắm”.

Trần Dương nói: “Nhỡ đâu ngược lại thì sao?”

“Vậy được, đệ cần gì?”

“Nếu ta thắng thì ta muốn học môn thần thông đưa đòn công kích của mình vào trong cơ thể của kẻ địch ấy”.

Nhiếp Vân ngẩn người rồi lập tức cười: “Nhóc con khá lắm, thì ra đệ đã để mắt tới thần thông độc quyền của ta”.

 

“Được, theo lời đệ”.

Nhiếp Vân nói: “Nếu đệ thua thì đệ phải đi theo ta”.

Đi theo?

Trần Dương gật đầu: “Được, nếu ta thua ta sẽ theo sư huynh”.

Thì ra tên nhóc này có ý đồ này.

“Vậy chúng ta chiến thôi”.

“Được!”

Chốt cược xong, hai người bắt đầu chiến đấu.

“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật…”

Nhiếp Vân niệm tiên quyết, cả người chan chứa tiên khí, nhưng Trần Dương lại cảm nhận được một sát cơ nồng đượm.

Tiên khí sao?

Trần Dương vê cằm, trong tay xuất hiện một quả cầu khí dày đặc.

Đây chính là khí sinh mệnh khi vũ trụ sinh ra.

Sau đó khí sinh mệnh biến hóa, vừa biến thành tử khí, tử khí chuyển đổi, rồi lại biến thành ma khí, sau đó là Phật quang.

Vô số căn nguyên đại đạo được Trần Dương bày ra trước mặt tất cả mọi người.

Thế mà Trần Dương không định dùng những cái này, bởi vì đối thủ đã nói là bất cứ đạo nào cũng có khả năng biến thành chất dinh dưỡng cho hắn.

Đối phó với kiểu người này thì cách thức tốt nhất chính là dùng nắm đấm.

Để thể hiện sự tôn trọng của mình, Trần Dương quyết định dùng đẳng thứ ba, không gia tăng thêm chút sức mạnh nào.

Ầm!

Quyền tung ra như rồng bay, quyền thế kinh thiên.

Anh tung một quyền ra, Nhiếp Vân tài nào trở tay kịp, bị đánh bay thẳng ra khỏi lôi đài.

Lúc Nhiếp Vân ngã phịch xuống đất thì đầu hắn trống rỗng.

Hắn đờ người ra.

Những người xung quanh cũng trợn mắt há mồm, Nam Cung Vấn Thiên thì đứng bật dậy: “Không thể nào!”

Một quyền đánh bay đồ đệ yêu quý nhất của mình, thực lực gì ghê vậy?

Lẽ nào cậu ta che giấu thực lực sao?

Tất cả Đạo chủ của các cung đều kinh hãi.

Lạc Bắc Đẩu biết Trần Dương rất mạnh nhưng không ngờ anh mạnh đến cỡ này. Đó là Nhiếp Vân, đệ tử đứng đầu Lan Đình Cung, là rường cột tương lai đã định sẵn từ trước của Lan Đình Tiên Cung đấy, trấn áp biết bao Thiên Kiêu.

Nhưng bây giờ lại bị một đệ tử vừa nhập môn trăm năm đánh bay.

Lại còn là đánh bay chỉ bằng một quyền duy nhất!

Ai mà tưởng tượng ra được!

Đàm Tông Thiên trợn to mắt, nhìn Lạc Bắc Đẩu bằng ánh mắt hình viên đạn: “Lão Lạc, ông chơi ta đấy à? Thiên Kiêu ở cấp bậc này thì cược kiểu gì?”

“Thiên Kiêu cái thế, chắc chắn là Thiên Kiêu cái thế!”

Phong Lưu Niên đứng lên, thở gấp: “Chúng ta sai rồi, chúng ta sai cả rồi, Diệp Lương Thần là Thiên Kiêu cấp cái thế đấy, chủ định là sự tồn tại trấn áp cả một thời đại đấy!”

Gì cơ?

Nhìn dáng vẻ kích động của Phong Lưu Niên, những người khác cũng phấn khích theo.

Đặc biệt là Chiến Kiếm Phi: “Lão Phong, ông không nhầm chứ? Không phải chuyện chơi đâu!”

Nếu Thiên Kiêu triệu năm mới có một là nền tảng đảm bảo sự phồn vinh thịnh vượng của tông môn thì Thiên Kiêu cái thế chính là nhân tài cấp chiến lược.

Nếu Thiên Kiêu cái thế có thể thuận lợi trưởng thành thì chắc chắn danh tiếng sẽ vang dội cổ kim, có thể đưa cả tông môn phát triển.

“Ông có mù không? Ông không thấy những gì Lương Thần thể hiện ra à?”

Phong Lưu Niên nói: “Ta dám chắc, Lương Thần chính là Thiên Kiêu cấp bậc cái thế”.

 

Thoáng chốc, ánh mắt những người xung quanh nhìn Trần Dương trở nên nóng bỏng, Thiên Kiêu cái thế đó, sư tổ sáng lập ra Lan Đình Tiên Cung chính là Thiên Kiêu cấp bậc cái thế.

Một khi trưởng thành thì chắc chắn là nhân vật cấp bậc tổ sư khai sơn.

Chiến Kiếm Phi rùng mình, đệ tử mình là Thiên Kiêu cấp bậc cái thế, quá ghê, quá khủng!

Đám người Tiền Nhuận thì nhảy nhót hoan hô.

Bọn họ biết rõ Thiên Kiêu cái thế có nghĩa là gì, là thân phận vượt cả người đứng đầu Tự Liệt nữa, thậm chí còn có thể là Chưởng môn tương lai.

Chưởng môn tương lai là chỗ dựa của bọn họ, cả Lan Đình Tiên Cung có chỗ dựa nào vững chắc hơn vậy nữa không?

Bích Tiêu nhìn bọn họ bàn luận về Trần Dương, trong lòng cũng tự hào lắm. Vì đó là Trần Dương, là sư đệ của cô ấy, cũng là người trong lòng của cô ấy.

Lục Lão Tứ cũng bị thực lực của Trần Dương dọa giật mình: “Ôi trời, mạnh quá đáng thế? Đến Nhiếp sư huynh mà cũng không đỡ nổi một chưởng của hắn á? Mạnh kinh!”

Trong lòng hắn đã quyết định rồi dù thế nào cũng phải kết bạn với Trần Dương cho bằng được. May là lúc trước quan hệ của mình với Trần Dương cũng khá tốt, tương lai nếu có mối quan hệ này thì mình có thể vênh mặt đi lại trong tông môn rồi.

Phải một lúc lâu sau Nhiếp Vân mới hoàn hồn lại.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh nắm đấm cái thế kia của Trần Dương, thế không thể cản, không thể tránh né.

Sức mạnh nghiền ép đó khiến người ta sụp đổ.

Hắn cảm thấy mình thật nực cười, còn đánh cược với người ta nữa chứ, còn nói mình có thể đánh bại người ta trong vòng trăm chiêu.

Bây giờ thì đẹp mặt chưa, người ta chỉ cần một quyền đã đánh mình rớt đài rồi.

Mất mặt quá, thật sự là không còn mặt mũi nào nữa.

“Sư huynh, đã nhường rồi!”

Trần Dương nhảy xuống khỏi lôi đài rồi dìu hắn dậy. Trong lòng anh hơi thấp thỏm, thầm nghĩ có phải mình dùng lực quá mạnh rồi không, như thế này thì quá là không nể mặt hắn.

Anh thầm hối hận, biết vậy thì đánh chung với hắn một trăm chiêu, rồi chiêu thứ 101 mình mới đánh hắn rớt đài là vừa đẹp.

Như thế thì hắn đỡ mất mặt.

“Ha ha, gì mà nhường với không, đánh không lại chính là thua!”

Nhiếp Vân cười khổ: “Ta còn phải cảm ơn đệ đã nương tay với ta”.

“Đâu có, vừa nãy ta đã dùng bí pháp nâng lực chiến đấu lên gấp ba lần, cũng được coi như là đánh lén rồi”.

Trần Dương nói.

Nhiếp Vân nhìn Trần Dương, mặc kệ lời anh nói là thật hay giả thì những điều anh nói cũng khiến người khác rất ưng bụng: “Đây là thần thông độc quyền của ta, đệ cất đi, đừng truyền cho người khác”.

Cảm nhận được trong đầu mình có thêm một môn thần thông, Trần Dương vội vàng cảm tạ: “Đa tạ Nhiếp sư huynh”.

“Được rồi, đa tạ cái gì, có chơi có chịu chứ”.

Nhiếp Vân xua tay, thật ra như vậy cũng tốt, trước nay mình luôn hơi kiêu ngạo, bây giờ có Trần Dương xuất hiện thì mình cũng có thêm mục tiêu mới.

Thật ra làm đại sư huynh vô vị lắm.

Bây giờ hắn lại thấy nhẹ nhõm.

Thực lực mà Trần Dương thể hiện ra đã vượt qua đại sư huynh là hắn.

Ánh mắt của Hạ Quang Giáp sáng bừng, mạnh quá, thật sự rất mạnh.

Kiếm đạo mạnh thì cũng thôi đi, đến thân xác cũng mạnh đến ghê người.

Hắn đã quyết định sau này phải tu luyện thân xác nữa.

Không có thân xác mạnh mẽ thì không thể nào luyện được Bạt Kiếm Thuật lên đến cực hạn.

Trận chiến cuối cùng là giữa Trần Dương với Bích Tiêu. Lần này Bích Tiêu không cho Trần Dương cơ hội, cô ấy từ bỏ quyền thi đấu trước.

Những thứ cô ấy nợ Trần Dương đã quá nhiều rồi, cô ấy không cần cái danh Tự Liệt đứng đầu.

Vào được top 3 đã quá đủ với cô ấy rồi.

Trần Dương nhìn Bích Tiêu một cái rồi lắc đầu, từ bỏ rồi thì thôi vậy.

Thế nên quán quân Tự Liệt lần này chính là mình rồi.

Anh nhìn quanh, các đệ tử nhìn mình bằng ánh mắt kính nể sùng bái hệt như nhìn thấy một ngôi sao nhỏ mới mọc lên biến thành mặt trời đỏ rực giữa bầu trời.

“Diệp sư huynh vạn tuế!”

Không biết ai đó đã hét lên câu này, sau đó thì mọi người đều hô theo.

Bình Luận (0)
Comment