Long Tế Chí Tôn

Chương 832

Chương 832 – Trở thành người nhà

Trần Dương đạt được danh hiệu quán quân Tự Liệt, giây phút này, tất cả người trong Thiều Hoa Cung đều thấy hãnh diện.

Cả Chiến Kiếm Phi và Lạc Bắc Đẩu đều đứng bật dậy.

Quán quân Tự Liệt cũng chưa là gì, quan trọng nhất là Trần Dương là Thiên Kiêu cái thế.

Cái gì là Thiên Kiêu cái thế? Trấn áp cả một thời kỳ chính là Thiên Kiêu cái thế.

Những người như thế này chính là người dẫn đầu thời đại, sẽ là thủ lĩnh của đạo cung.

Khi đám đông đã tản đi hết, mấy người Trần Dương được Nam Cung Vấn Thiên gọi lại.

500 Tự Liệt, đứng theo thứ tự thì Trần Dương là người đầu tiên, sau đó là Bích Tiêu rồi đến Nhiếp Vân, Hạ Quang Giáp,…

108 vị Đạo chủ, gần một nghìn vị trưởng lão đứng ở hai bên.

“Diệp Lương Thần, ban thưởng Lan Đình Tiên Kinh, một tỷ nguyên tinh pháp tắc, thần khí Bất Hủ trung cấp, là Đạo tử của Lan Đình Tiên Cung, đứng đầu trong các đệ tử chư cung”.

Nghe thấy giải thưởng, mọi người đều lác mắt, giải thưởng lớn quá!

Lan Đình Tiên Kinh, một tỷ nguyên tinh pháp tắc, thần khí Bất Hủ trung cấp, có món nào không khiến người ta thèm thòm không?

Còn có thân phận Đạo tử, trước đây có nghe đồn rằng cuộc chiến Tự Liệt lần này sẽ thiết lập Đạo tử.

Đạo tử là gì? Nói không ngoa thì đó chính là Chưởng giáo chí tôn kế nhiệm.

Vốn dĩ danh tiếng cao nhất chính là Nhiếp Vân và Hạ Quang Giáp, nhưng bây giờ Trần Dương đã chinh phục tất cả, trở thành quán quân.

Cũng có nghĩa là từ hôm nay trở đi, Trần Dương chính là đại sư huynh của thế hệ này, cho dù là Nhiếp Vân nhìn thấy Trần Dương cũng phải cung kính gọi anh là đại sư huynh.

“Đa tạ Chưởng giáo!”

Trần Dương vái dài, chuyện tốt thế này sao anh nỡ từ chối.

“Bái kiến đại sư huynh!”

Những đệ tử khác cũng đến chào Trần Dương.

Tuy sắc mặt của Bích Tiêu hơi kỳ lạ nhưng vẫn bái, Trần Dương truyền âm: “Sư tỷ, lúc không có ai, đệ vẫn mãi là sư đệ của tỷ”.

Nghe Trần Dương nói, tim Bích Tiêu run lên, lúc ngẩng đầu nhìn anh thì hốc mắt đã ửng hồng.

“Đệ không giận ta à?”

Trần Dương thầm thở dài: “Chút nữa nhận phong thưởng xong đệ sẽ nói chuyện với tỷ”.

“Ừm!”

Bích Tiêu gật đầu.

“Bích Tiêu, lực chiến đấu siêu tuyệt, thưởng…”

Quá trình phong thưởng rất lâu, nhưng mọi người đều rất vui vẻ. Nỗ lực tu luyện bao nhiêu lâu chẳng phải chỉ vì giây phút này đây sao?

Lục Lão Tứ truyền âm: “Diệp sư huynh, chúc mừng nhé”.

Trần Dương cười trả lời: “Lục huynh, đừng cười ta nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ”.

Anh có ấn tượng khá tốt với tên mập này, quan trọng nhất là mình đã lấy được một mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu từ trong tay hắn.

“Ôi chao, thế tiểu đệ trèo cao rồi”, mặt Lục Lão Tứ cũng dày lắm.

“Sau này nhờ Diệp huynh che chở nhé”.

Hai người nói câu được câu chăng một hồi, sau đó thì vào yến tiệc.

Các món ăn của yến tiệc đều do nhà bếp của Tiền Nhuận làm.

Bây giờ cho dù không có Tân Hỏa thì Tiền Nhuận cũng có thể sống thoải mái. Nhưng hắn biết, nếu không có Trần Dương thì hắn chẳng là hạt cát gì.

Thủ lĩnh thực thụ của nhà bếp chính là Trần Dương.

 

Nếu sau này Trần Dương lên làm Chưởng giáo thì chỗ dựa của bọn họ chính là Chưởng giáo, oách xà lách luôn!

Đương nhiên Trần Dương chính là trung tâm của buổi tiệc, tất cả Thiên Kiêu bây giờ đều lu mờ trước mặt anh.

Anh ngồi chung bàn với mấy người Nam Cung Vấn Thiên, thậm chí đến cả Lạc Bắc Đẩu và Chiến Kiếm Phi cũng được gọi đến ngồi bên cạnh Trần Dương.

Tuy địa vị của bọn họ cũng không thấp nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với Chưởng giáo như thế này.

Không cần nói cũng biết, sau lần này, Thiều Hoa Cung sẽ lọt vào top 10.

Ngầu quá đi chứ!

Trần Dương tưởng Nam Cung Vấn Thiên sẽ nói chuyện gì đó với mình, nhưng cả buổi ông ta chỉ khách sáo, nói vài câu khuyến khích rồi thôi.

Có ý gì gì thế?

Nâng mình lên tận trời rồi thả nhẹ xuống à?

Thôi kệ đi, nghĩ nhiều làm gì.

Sau khi tàn tiệc, mọi người trở về Thiều Hoa Viện: “Bây giờ vi sư cũng không có món gì tốt để cho con nữa rồi, những tài nguyên kia cũng không là gì với con. Sau này tới Đạo T ử Cung rồi năng về đây nhé”.

Chiến Kiếm Phi nói.

“Sư đệ, sau này siêng về đây nhé”.

“Đúng đấy, đừng quên đệ còn có chín sư huynh đáng yêu”.

“Diệp sư huynh, rảnh rỗi thì liên lạc”.

Mạnh Tử Bình bước lên trước nói.

Trần Dương cười khổ: “Mạnh huynh, ta với huynh không cần phải khách sáo vậy”.

Hai người cũng xem như là có duyên, tuy ban đầu không mấy tốt đẹp nhưng sau này quan hệ cũng tạm, ít nhất là con người Mạnh Tử Bình luôn làm đúng quy tắc, cũng đã làm rất nhiều chuyện cho mình.

Thế nên những năm nay hoa hồng anh phân cho hắn không hề ít chút nào, anh cũng không để ý tới chút tiền vụn vặt đó.

Lạc Bắc Đẩu nói: “Lần này Thiều Hoa Cung chúng ta được nở mày nở mặt đều nhờ Lương Thần và Bích Tiêu. Thiều Hoa Cung đã thành công vọt lên vị trí thứ ba rồi!”

Từ top chót mà được lên đến tận top ba, mọi người đều kinh ngạc, chắc chắn sau này sẽ được cung cấp rất nhiều tài nguyên.

Ít nhất thì đến cuộc chiến Tự Liệt lần sau, xếp hạng lại thì mới có biến động về việc phân phát tài nguyên.

Bích Tiêu nhìn người đàn ông tỏa ra ánh sáng đứng trong đám người đó, tình yêu ánh lên trong mắt cô.

Nhưng chẳng mấy chốc sau, cô đã giấu tình yêu đó đi.

Cho đến rất khuya, mọi người mới giải tán.

Trần Dương không nói một lời nào kéo tay Bích Tiêu đi, Bích Tiêu cũng không nói gì, để mặc anh kéo.

“Tới viện của tỷ, hay tới viện của ta?”

“Tới… tới viện của ta đi”.

Không hiểu sao Bích Tiêu lại thấy hoảng loạn.

“Được”.

Trần Dương gật đầu, đẩy cửa viện của Bích Tiêu ra, vì viện của chín tên dở hơi khá gần với nơi này nên Trần Dương thiết lập lại kết giới ở xung quanh, tuy rằng ở đây vốn đã có sẵn một kết giới rồi.

“Sao… sao lại thiết lập thêm kết giới?”

“Ta sợ tai vách mạch rừng”.

Trần Dương cười nói.

“Cũng… không làm gì, sợ gì chứ?”

Tim Bích Tiêu đập loạn xạ.

 

Trần Dương vòng tay ôm eo Bích Tiêu, dịu dàng nói: “Sư tỷ, tỷ hiểu rõ tấm lòng của đệ, đệ cũng hiểu tình cảm của tỷ, đệ không muốn hối hận, cũng không muốn nhìn thấy tỷ khổ sở”.

“Con người đệ rất tham lam. Đệ thừa nhận đệ có nhiều kinh nghiệm hơn tỷ trong chuyện tình cảm, nhưng đệ đối với tỷ là thật lòng. Ban ngày đệ giữ khoảng cách với tỷ là vì lúc đó đệ thật sự đang suy nghĩ, nếu tỷ không chấp nhận được thì đệ sẽ buông tay tỷ, như vậy thì tỷ không phải đau khổ”.

Nghe thấy Trần Dương nói buông tay mình, tim Bích Tiêu thấy đau âm ỉ, nhưng cô ấy không nói gì, vẫn để mặc anh ôm mình.

“Nhưng đệ phát hiện mình không làm được, đệ sợ lần sau gặp lại tỷ thì đã có một người đàn ông khác đứng bên cạnh tỷ rồi. Đệ sợ tỷ nằm trong vòng tay người ta, trò chuyện ân ái với nhau. Chỉ cần đệ nghĩ vậy thôi thì tim đã như bị thứ gì đó đâm mạnh vào”.

“Nhưng đệ không thể quá bá đạo, đệ muốn biết ý của tỷ, hai người sống với nhau, nếu chỉ miễn cưỡng vì đối phương thì không còn ý nghĩa gì cả. Dù sao thì đau một lần còn hơn day dứt mãi”.

“Thế nên, sư tỷ, đệ hỏi tỷ một lần sau cuối, tỷ có đồng ý theo đệ không?”

Bích Tiêu rối như tơ vò.

Từ chối?

Chỉ cần nghĩ thôi là cô ấy đã đau lòng rồi.

Nhưng không từ chối thì sau này đối mặt nhau thế nào.

Lẽ nào phải chia sẻ anh với các cô vợ của anh sao?

Cô ấy suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được câu trả lời, Trần Dương bỗng nhiên thở dài: “Đệ hiểu rồi, sư tỷ, chúc tỷ hạnh phúc”.

Trần Dương thả tay ra, bước đi đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhìn Trần Dương rời đi, Bích Tiêu thấy tim mình đau không thể tả. Cô ấy bỗng bất chấp chạy tới ôm tấm lưng rộng rãi của anh: “Đừng, đừng đi!”

“Sư tỷ, đau một lần còn hơn day dứt mãi”.

Trần Dương không quay đầu, giọng nói dứt khoát.

“Không, ta… ta đồng ý, ta theo đệ, đệ đừng đi”.

Cô ấy biết, nếu hôm nay để anh đi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Trước nay Trần Dương không phải là người thích dây dưa.

“Đệ đừng đi được không? Chỉ là nhất thời ta khó lòng chấp nhận mà thôi. Thật ra thời gian này ta cũng đau khổ lắm, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu toàn là hình bóng của đệ”.

Bích Tiêu nói: “Đồ nhẫn tâm này, lẽ nào đệ muốn ta mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt sao?”

Trần Dương quay người , nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy: “Ta xin lỗi”.

Bích Tiêu vùi đầu vào ngực Trần Dương, nước mắt rơi ướt đẫm áo anh.

Hai người ôm chặt lấy nhau, tính ra Bích Tiêu là người phụ nữ đầu tiên khiến anh rung động từ khi đến thế giới này.

Không phải vì Bích Tiêu xinh đẹp. Thật ra Phục Linh tiên tử hay Lệ Băng Ngưng anh từng gặp đều là mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng anh chỉ yêu mình Bích Tiêu.

“Được rồi, đừng khóc nữa”.

Trần Dương khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy.

“Sao đệ có thể nhẫn tâm thế chứ?”

Bích Tiêu ngẩng đầu, nhìn Trần Dương bằng đôi mắt hơi sưng: “Đệ ôm ôm ấp ấp người ta xong rồi thì quay lưng đi thẳng, đệ xem ta là cái gì?”

Trần Dương thầm nói, đệ hết cách rồi mà?

Tỷ bảo đệ phải làm sao?

Anh khẽ hôn lên má cô ấy một cái rồi thầm thì bên tai cô ấy: “Đệ biến tỷ thành đạo lữ của đệ nhé!”

Chỉ một câu nói đã khiến mặt Bích Tiêu đỏ như cà chua cuối vụ.

Đạo lữ chính là vợ đấy.

Không biết thế nào, Trần Dương kéo cô ấy vào trong khuê phòng của thiếu nữ.

Bình Luận (0)
Comment