Long Thần Tại Đô

Chương 347

Lý Vượng Tài thẹn quá hóa giận.

Kể từ lúc gã trở nên giàu có, vẫn chưa có ai đánh bại được gã.

Ngay cả khi nhiều nhân vật có tiếng trong xã hội ở trước mặt gã, cho dù không thích nhưng họ vẫn không thể làm gì được.

Mặc dù sự khoe khoang trước đây của gã không đáng tin cậy lắm, nhưng gã cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở Tinh Thành, một số người bình thường trong tầng lớp đó còn không dám đắc tội với gã ta.

Ví dụ như ông chủ của một công ty nào đó ở Tinh Thành không phải là người giàu có, mà đó là tài sản của tổ tiên để lại, vì thế nên ông chủ đó mới được coi là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng để được Lý Vượng Tài ủng hộ vốn hàng chục triệu, thì rõ ràng ông chủ đó đã chủ động đem tất cả nhân tình dâng lên giường cho Lý Vượng Tài.

Chính vì những điều này mà Lý Vượng Tài mới không coi ai ra gì.

Còn Diệp Phàm trông vừa cao vừa gầy, lại mặc đồ thùng thình, như thể anh mua chúng từ mấy sạp hàng trên phố.

Điều quan trọng nhất là trên người Diệp Phàm không có một món đồ giá trị nào, điều này càng làm cho Lý Vượng Tài thêm chắc rằng Diệp Phàm chỉ là một người bình thường, cho nên gã mới không coi anh ra gì.

Với tiềm lực tài chính và mối quan hệ hiện tại của Lý Vượng Tài, việc giết một người bình thường không phải chỉ là việc trong phút chốc sao?

Ở tầng lớp xã hội này, biết đánh nhau thì có tác dụng gì?

Một khó mà thắng hai.

Dù võ công có cao cách mấy cũng phải sợ đao kiếm.

Vì vậy khi Lý Vượng Tài nổi giận, gã liền quát tám tên vệ sĩ bên cạnh: “Tụi mày ngây ra làm cái quái gì thế? Còn không mau ra tay? Đánh chết tên khốn này cho ông.”

Nghe Lý Vượng Tài nói xong, tám tên vệ sĩ đi theo gã lập tức đến bao vây Diệp Phàm.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chúng như thể chẳng có chuyện gì.

Tuy tám tên bảo vệ này đều là lính đánh thuê mà Lý Vượng Tài mời từ nước ngoài về, chúng vô cùng mạnh, một người có thể đánh được mười mấy người bình thường.

Nhưng trong mắt Diệp Phàm, chúng đều là rác rưởi!

Ngay cả việc tự mình ra tay mà Diệp Phàm còn không muốn, bèn quay sang phía Triệu Vũ nói: “Chỗ này giao cho cậu đấy!”

“Ok, anh Phàm!”

Triệu Vũ bước ra khỏi đám đông, lạnh lùng nhìn một lượt tám tên vệ sĩ.

Bụp! Bụp! Bụp!

Không nói thêm lời nào, Triệu Vũ liếc qua một lượt rồi trực tiếp ra tay với chúng, cậu ta ra quyền dứt khoát và dữ dội, dùng hai quyền đứng đối mặt đấm thẳng vào hai tên vệ sĩ.

Sau đó, cậu nâng chân phải lên rồi bước xoạc.

Một tên khác bị chân phải của Triệu Vũ đá vào đầu, hắn lập tức ngất ngay tại chỗ.

Năm tên vệ sĩ còn lại bây giờ mới có phản ứng, chúng đồng thanh hét lên rồi lập tức bao vây Triệu Vũ. Nhưng Triệu Vũ chỉ nhếch miệng cười khẩy, vung nắm đấm như hổ vồ mồi, năm tên đó vốn dĩ đều không phải là đối thủ của cậu ta.

Trong một lượt, chúng đều bị Triệu Vũ quật ngã xuống đất.

Triệu Vũ xử đẹp tám tên vệ sĩ trong vòng chưa đầy một phút.

Lý Vượng Tài như chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này, gã không thể tin được những điều trước mắt đều là thật.

Phải biết là gã đã tốn biết bao công sức và tiền bạc để tuyển những tên lính đánh thuê này từ nước ngoài về, ai cũng có thể đánh được mười mấy người bình thường.

Ban đầu vì để kiểm tra thực lực tám tên vệ sĩ của mình, gã đã tốn mấy trăm tệ để thuê hai trăm tên côn đồ cầm theo vũ khí để đánh với đám vệ sĩ, kết quả là hai trăm tên côn đồ đều bị chúng đánh bại.

Chính vì trận đấu hôm đó mà Lý Vượng Tài vẫn luôn tín nhiệm tám tên vệ sĩ của mình.

Gã cảm thấy rằng nếu có tám tên này ở đây, không ai có thể làm gã bị thương được.

Nhưng điều khiến Lý Vượng Tài không nói nên lời là tám tên vệ sĩ mà gã tự hào lại bị một mình Triệu Vũ xử lý sạch sẽ, điều quan trọng nhất là toàn bộ quá trình kéo dài không quá một phút.

Điều này cho thấy thực lực của Triệu Vũ mạnh hơn rất nhều so với tám tên vệ sĩ của gã.

Sau khi Triệu Vũ giải quyết xong tám tên bảo vệ đó, liền đi về phía Lý Vượng Tài.

Lý Vượng Tài định thần lại, thấy Triệu Vũ đang từ từ tiến về phía mình, toàn thân gã run lên cầm cập.

Gã nhanh chóng nói với Triệu Vũ: “Mày, mày muốn làm gì? Ông cảnh cáo mày, tao là Lý Vượng Tài, nếu mày dám ở Tinh Thành động vào tao, tao sẽ cho người quăng mày xuống sông Tương làm mồi cho cá.”

“Ha ha, bây giờ mày có tin là tao sẽ ném mày xuống sông Tương cho cá ăn không?” Triệu Vũ lạnh lùng nói, hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của Lý Vượng Tài.

Ánh mắt Lý Vượng Tài đầy nỗi sợ hãi, nhất thời gã không biết phải làm như thế nào.

Ngay khi Triệu Vũ tiến đến chỗ Lý Vượng Tài, định làm gì đó với gã, thì người phụ nữ lúc trước đứng ở bục cao trên sàn nhảy đột nhiên hét lên với Triệu Vũ: “Triệu Vũ, dừng tay lại!”

“Vâng, chị Hào!”

Nghe thấy tiếng người phụ nữ, Triệu Vũ không hỏi giật mình, cậu nhanh chóng dừng lại, lễ phép quay người nói với người phụ nữ.

Nghe thấy cách Triệu Vũ xưng hô với người phụ nữ đó, đám đông bị thu hút xung quanh đột nhiên sôi sục lên, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào người phụ nữ nhảy trên bục cao.

“Vừa rồi cậu thanh niên đó gọi người phụ nữ kia là gì? Chị Hào? Cô ấy là chị Hào trong lời đồn của quán bar Vân Hải ư?”

“Mọi người đồn rằng chị Hào của bán bar Vân Hải là một người vô cùng xinh đẹp, hôm nay được chứng kiến quả là danh bất hư truyền, không dám tin được trên đời lại có một người phụ nữ kì lạ như vậy.”

“Lúc đầu quán bar Vân Hải mới mở cửa không lâu, vì công việc kinh doanh quá tốt, nên dẫn đến việc ông chủ các quán bar khác ở Tinh Thành muốn hợp lực để xử lý chị Hào, thậm chí tôi còn nghe được nhà họ Tiêu cũng tham gia vào vụ này, nhưng kết quả là quán bar Vân Hải càng làm ăn phát đạt, và chị Hào cũng trở thành một trong những “ông chủ” bí ẩn nhất ở Tinh Thành.

“Hôm nay có thể nhìn thấy được nhan sắc của chị Hào, đúng là đáng mà!”

“Cái tên vừa mới phất lên như Lý Vượng Tài kia mới thật sự ngu ngốc, đụng vào ai không được lại đụng vào chị Hào, lần này sợ là hắn có chết cũng khong được yên thân.”

...

Mọi người đang bàn tán không phải là vì Triệu Vũ đã xử đẹp Lý Vượng Tài, mà là người phụ nữ nhảy từ trên chỗ bục cao xuống, cũng là người mà Diệp Phàm và Triệu Vũ gọi là “chị Hào”.

Chị Hào bước đến cạnh Triệu Vũ, điềm đạm nói: “Tiểu Triệu Tử, người này hãy để tôi xử lý đi!”

“Được, được, được!” Triệu Vũ gật đầu ngay lập tức.

Cậu ta bình thường hung hăng ngang ngược là thế, nhưng khi nhìn thấy chị Hào lại như chuột sợ mèo.

Thậm chí bị chị Hào gọi là “Tiểu Triệu Tử”, cậu cũng không tỏ ra bất mãn.

Chị Hào đến bên cạnh Lý Vượng Tài, sau khi nhìn gã một lượt rồi vung tay, ngay lập tức liền có một số nhân viên của quán bar Vân Hải chạy tới đứng cạnh chị Hào, sẵn sàng đợi lệnh.

“Cởi hết tất cả dây chuyền vàng, nhẫn vàng, và những thứ quý giá khác xuống cho tôi, hừm, còn cả nửa hàm răng bọc vàng nữa.” Chị Hào nói với mấy nhân viên của quán bar Vân Hải: “Làm loạn nhiều thứ trong quán bar của tôi như thế, bắt buộc anh phải đền!”
Bình Luận (0)
Comment