Long Thần Tại Đô

Chương 348

Chị Hào rất bình tĩnh dặn dò mấy người nhân viên trong quán bar Vân Hải giống như xử lý một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể vậy.

Sau khi Lý Vượng Tài biết được thân phận của chị Hào liền bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

Phải biết rằng, ở Tinh Thành uy danh của chị Hào rất hiển hách, nhà họ Tiêu cũng không thể chọc nổi.

Lý Vượng Tài mặc dù rất hung hăng ngạo mạn, nhưng gã cũng không phải tên ngốc, gã biết với thực lực hiện giờ của gã, ở xã hội thượng lưu còn bị coi thường chứ đừng nói là các gia tộc.

Mà nhà họ Tiêu là một trong những dòng họ lớn ở Tương Nam, còn là gia tộc đứng đầu đứng đầu ở Tinh Thành.

Ở trước mặt nhà họ Tiêu, Lý Vượng Tài cũng chi là một con sâu.

Điều này Lý Vượng Tài vô cùng hiểu rõ.

Cho nên, mặc dù gã rất hung hăng ngạo mạn nhưng lại không dám động vào người của một số gia tộc.

Bây giờ biết được người phụ nữ vừa rồi gã muốn cưỡng đoạt lại là chị Hào uy danh hiển hách ở Tinh Thành, Lý Vượng Tài sao có thể không sợ hãi chứ?

Trong lòng gã cũng đang bị sự tuyệt vọng bao phủ.

Mới làm nhà giàu mới nổi được vài năm, cuộc sống mới bắt đầu dễ chịu hơn chẳng lẽ hôm nay đã phải kết thúc?

Lý Vượng Tài cũng đã biết thủ đoạn của một số nhân vật lớn ở Tinh Thành, đối phó với kẻ thù những nhân vật lớn này từ trước đến nay đều không nương tay.

Chính bởi vì nghĩ như vậy, nên Lý Vượng Tài cảm thấy chị Hào nhất định sẽ giết chết gã.

Điều này làm gã rất hoảng loạn, rất tuyệt vọng!

Nhưng những lời vừa rồi của chị Hào chỉ là lấy dây chuyền vàng, nhẫn vàng, vòng vàng các thứ khác trên người gã đi thôi.

Điều này làm gã có cảm giác như được đại xá.

Đối với gã, đừng nói là đưa cho chị Hào hết những đồ đáng giá trên người gã, mà kể cả có đưa hết tiền ra gã cũng sẽ không do dự chút nào.

Đối diện với sự lựa chọn giữa mạng sống và tiền bạc, đến con lợn cũng biết chọn mạng sống chứ đừng nói đến Lý Vượng Tài?

Nhưng Lý Vượng Tài vẫn chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy chị Hào nói với nhân viên nhổ hết nửa hàm răng bọc vàng của gã, điều này làm sắc mặt Lý Vượng Tài biến sắc.

Gã không thương tiếc nửa hàm răng bọc vàng mà là sợ đau!

"Chị Hào, xin, xin lỗi chị, vừa rồi là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin chị rộng lượng bỏ qua, không tính toán với tôi nữa." Lý Vượng Tài vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi với chị Hào.

Gã lựa chọn cầu xin tha thứ với chị Hào.

"Tôi xử lý như thế mà còn không đủ rộng lượng sao?" Nhưng mà chị Hào lại nhìn chằm chằm Lý Vượng Tài với ánh mắt lạnh lẽo.

"Không, không, không..." Mặt Lý Vượng Tài biến sắc, ánh mắt của chị Hào làm gã có cảm giác như linh hồn cũng thấy sợ hãi mà run rẩy, gã vội vàng nói với chị Hào: "Chị Hào, tôi, tôi, ý của tôi là, tất cả những tổn thất ở trong quán bar của chị, tôi sẽ đền gấp mười, xin chị đừng bảo người nhổ răng của tôi."

"Nửa hàm răng bọc vàng này của tôi không đáng tiền."

"Chỉ cần không bảo người nhổ nửa hàm răng bọc vàng của tôi, tôi có thể đền chị gấp mười lần số tiền nửa hàm răng bọc vàng này."

"Ha ha!" Chị Hào cười lạnh một tiếng, đứng lên, dùng giày cao gót dẫm vào đầu của Lý Vượng Tài nói: "Con người tôi, ghét nhất là trả giá, anh mà còn lải nhải nữa, thì hôm nay tôi sẽ giẫm nát cái đầu chó của anh đấy có tin không?"

Nghe thấy lời chị Hào, Lý Vượng Tài bị dọa sợ run lẩy bẩy, không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Sau đó, chị Hào cũng không quan tâm Lý Vượng Tài nữa, mà quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phàm, đi tới, vẻ mặt vừa u ám vừa tức giận nói: "Đồ đáng chém ngàn đao nhà cậu, đến Tinh Thành bao lâu rồi? Đến tận bây giờ mới đến thăm tôi?"

"Ờm..." Diệp Phàm ngây người một chút, nói: "Tôi hơi bận!"

"Tôi khinh!"

"Khụ khụ..."

"Hừ, hôm nay cậu không thỏa mãn lão nương, lão nương sẽ thiến cậu!" Chị Hào hừ lạnh một tiếng, cánh tay ngó sen tự nhiên mơn trớn gò má Diệp Phàm, cười nhẹ nói.

Chị Hào vô cùng lẳng lơ, thật sự phong tình vạn chủng.

Những hành động cô đang làm với Diệp Phàm, nếu như là với người đàn ông khác, chắc chắn người đàn ông đó sẽ lập tức nổ tung.

Bởi vì, cho dù là Diệp Phàm cũng bắt đầu thở dốc

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh thân mật như vậy giữa chị Hào và Diệp Phàm cùng với không gian đầy mơ màng, tâm trạng ai cũng kích động.

"Trời đất ơi, người thanh niên kia là ai vậy? Có lai lịch như thế nào? Thấy quan hệ với chị Hào không phải bình thường đâu!"

"Nhìn người thanh niên kia rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra anh ta là ai, haiz, nhưng anh ta thật sự làm cho người ta ghen tỵ muốn chết, có thể có được người phụ nữ tuyệt sắc như chị Hào, cho dù tôi có bị tổn thọ mười năm tôi cũng cam lòng."

"Tôi biết người thanh niên đó, anh ta chính là Diệp Phàm người mà gần đây đang làm loạn ở Tinh Thành, nghe đồn đến cà Tiêu Ngọc Long cũng bị anh ta đánh tàn phế, mặc dù nhà họ Tiêu khí thế hung hăng muốn báo thù cho Tiêu Ngọc Long, những kết quả hình như là Diệp Phàm thắng."

"Không phải chứ, nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu ở Tinh Thành chúng ta mà, thua cả người hai mươi mấy tuổi như Diệp Phàm sao? Lai lịch của Diệp Phàm e là lớn không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu như gặp anh ta, tuyệt đối không được chọc vào."

...

Những người xung quanh bàn tán sôi nổi.

"Chị Hào, hôm nay tôi qua đây, là có chuyện muốn bàn với chị!" Diệp Phàm đè nén ngọn lửa trong lòng, nói với chị Hào.

"Làm việc trước rồi bàn, không làm việc thì cút cho lão nương!" Chị Hào tức giận trừng mắt với Diệp Phàm, vô cùng bá đạo nói.

Mà ý nghĩa câu nói này của cô càng làm những người xung quanh hét lên.

Nhưng mặc dù trong đám người xung quanh có rất nhiều đàn ông đều đang hưng phấn như đánh tiết gà, nhìn thân hình gần như hoàn mỹ của chị Hào, ánh mắt rực lửa nhưng không một ai dám mạo phạm chị Hào.

Uy danh của chị Hào ở Tinh Thành...

Quá là lớn!

Ban đầu tất cả ông chủ các quán bar ở Tinh Thành liên thủ lại đối phó với chị Hào, kết quả là những ông chủ đó lại nhao nhao tới trước cửa quán bar Vân Hải quỳ xin lỗi.

Điều này đã đủ chứng minh, thủ đoạn của chị Hào kinh khủng đến nhường nào!

Phải biết rằng, những ông chủ đằng sau những quán bar đó, đều không phải dạng vừa, còn có cả những ông trùm quan hệ rộng rãi trong xã hội.

Hơn nữa bọn họ còn được nhà họ Tiêu âm thầm ủng hộ.

Nhưng bọn họ vẫn không đấu lại chị Hào.

Diệp Phàm đành bất đắc dĩ, nhìn chị Hào ưu tú đứng trước mặt, không nói nhiều lời liền bế chị Hào lên.

"Lên phòng của tôi ở tầng cao nhất!" Chị Hào bị Diệp Phàm bế lên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc của cô gái nhỏ, nói bên tai Diệp Phàm.

"Ừm!"

Diệp Phàm đáp lại một tiếng, đi thằng vào thang máy ở bên cạnh.

Triệu Vũ vội vàng đi theo.

Nhưng mà, chị Hào nhìn thấy Triệu Vũ đi theo, lập tức nổi giận, lạnh lùng hét lên: "Tiểu Triệu Tử, cậu đi theo là có ý gì? Muốn xem hiện trường trực tiếp của tôi và Diệp Phàm sao?"

"Không, không phải, em, em..." Sắc mặt Triệu Vũ biến đổi, vội vàng giải thích, quá vội vàng nên nói cũng bị lắp bắp.

Cậu ta thực sự sợ chị Hào!

Bởi vì, mặc dù chị Hào nhìn chỉ như người đẹp bình thường, nhưng thân phận thật sự của chị Hào là chị đại trong giới sát thủ.

Trước đây lúc ở nước ngoài, những thế lực lớn và cao thủ chỉ nghe tên chị Hào đã sợ mất mật.

Phải biết rằng, là chị đại trong giới sát thủ, chị Hào chưa từng thất bại một lần nào.

Hay nói cách khác, chỉ cần chị Hào quyết định giết ai thì người đó chắc chắn phải chết!
Bình Luận (0)
Comment