Long Thần Tại Đô

Chương 392

“Tôi có nên nắm bắt cơ hội này để giết anh không?” Nhìn thấy Diệp Phàm đã ngất đi, người đàn ông xông tới đây cau mày, vẻ mặt rất phức tạp.

Người đàn ông này không ai khác chính là Hứa Ác Lai.

Hứa Ác Lai vừa hay cũng đến Âm phủ Tương Nam, lúc đang rời khỏi Âm phủ Tương Nam chuẩn bị về chỗ ở của mình, anh ta phát hiện trong hư không bên này xuất hiện cảnh tượng ‘Hải thị thần lâu’ do Diệp Phàm sử dụng người tu hành tâm cảnh tạo thành.

Cho nên, anh ta liền vội vàng chạy lại đây.

Hứa Ác Lai biết Diệp Phàm là người tu hành tâm cảnh, càng biết được trên người Diệp Phàm có vết thương vô cùng đặc biệt, một khi sử dụng năng lực nhà tu hành tâm cảnh, lập tức sẽ gặp phản công vô cùng nghiêm trọng.

Quan hệ giữa Hứa Ác Lai và Diệp Phàm quá đỗi phức tạp, mỗi lần nhìnthấy Diệp Phàm, Hứa Ác Lai đều muốn giết chết Diệp Phàm.

Nhưng anh ta lại không thể làm như vậy.

Chính là bởi vì như vậy, nhìn thấy Diệp Phàm đang hôn mê, trong lòng anh ta rất hỗn loạn.

“Cho dù có một ngày, tôi thật sự muốn giết anh, cũng chắc chắn phải đường đường chính chính quyết sống chết một phen với anh.” Hứa Ác Lai tự nói một mình, sau đó, anh ta vác Diệp Phàm trên lưng đưa Diệp Phàm rời đi.

......

Ở vùng ngoại ô khu vực Tương Nam, một nơi có núi non sông nước đẹp đẽ, có một vài công trình kiến trúc rất hùng vĩ, giống như cung điện cổ xưa.

Nơi này là do giới tu hành Tương Nam cùng góp sức xây dựng, tên là cung điện Tương Quân

Trong trường hợp bình thường, giới tu hành Tương Nam muốn bàn bạc việc lớn nào đều sẽ lựa chọn đến đây.

Cũng bởi vậy, sau khi sự kiện sơn trang Phù Vân xảy ra, dưới sự cầm đầu của nhà họ Nghiêm, sau khi hơn một nửa giới tu hành Tương Nam kết thành liên minh, cung điện Tương Quân trở thành tổng bộ của liên minh.

Tuy rằng hơn một nửa giới tu hành Tương Nam lập thành liên minh, nhưng các thành viên lại là thế hệ trẻ trong các thế lực tu hành lớn, cũng vì vậy, minh chủ của liên minh chính là Nghiêm Húc, người đứng đầu của nhà họ Nghiêm.

Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Nghiêm, Nghiêm Húc có địa vị vô cùng cao trong thế hệ trẻ của giới tu hành Tương Nam.

Đương nhiên, bởi vì không biết thực lực của Diệp Phàm mạnh đến mức độ nào, vì sự an toàn của con cháu họ, tất cả thế lực trong giới tu hành lớn ở Tương Nam tham gia liên minh này đều đã bố trí một nhân vật cấp trưởng lão ngồi vào liên minh.

Nhưng các nhân vật cấp trưởng lão này chỉ ra tay bảo vệ hậu bối trong quá trình khai chiến với Diệp Phàm.

Bọn họ sẽ không can thiệp vào bất cứ kế hoạch nào nhằm vào Diệp Phàm.

Bởi vì, các thế lực lớn trong giới tu hành Tương Nam tạo thành liên minh lần này ngoài việc báo thù ra, nguyên nhân chủ yếu là muốn Diệp Phàm làm hòn đá mài để mài giũa đám hậu bối của họ.

Phải biết rằng, trong các thế lực này, mặc dù có rất nhiều không phải nổi tiếng, nhưng ít nhất cũng được truyền đời từ nghìn năm trở lên.

Đối với các thế lực này mà nói, bồi dưỡng hậu bối là một việc vô cùng quan trọng.

Chỉ có hậu bối trở nên lớn mạnh, mới có thể bảo đảm được sự kế thừa.

Ngộ nhỡ hậu bối là kẻ ‘quần áo lụa là’, ‘tán gia bại sản’, vậy thì sự kế thừa của bọn họ, sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị cắt đoạn.

Trong điện chính của phủ Tương Quân, các thành viên chủ yếu mà Nghiêm Húc triệu tập trong liên minh lần này, có mấy chục người, tất cả đều là nhân tài trong thế hệ trẻ của giới tu hành Tương Nam, ai ai cũng kiệt xuất.

Mặc dù những người này tụ họp cùng nhau vì cùng một mục tiêu chung, nhưng mọi người đều là con cưng của trời, cũng là con cưng của thế lực của mình.

Bởi vậy, tất cả bọn họ đều rất kiêu ngạo, không ai phục ai.

“Mọi người, mục đích chúng ta thành lập liên minh, là vì đối phó Diệp Phàm, nhưng đã qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, tuy rằng chúng ta đã đả kích một vài thế lực trong tay Diệp Phàm, nhưng những thế lực đó đối với Diệp Phàm mà nói căn bản không là gì cả.”

“Nói trắng ra là, trận này mặc dù chúng ta đều vô cùng bận rộn vất vả nhưng đều là tốn công vô ích, không gây ra một chút đả kích đáng kể nào đối với Diệp Phàm.”

“Cho nên, tôi có một ý tưởng, đó là chúng ta trực tiếp trừ khử Diệp Phàm.”

Nghiêm Húc nhìn lưới qua mấy chục thanh niên không cùng tuổi tác với anh ta trong điện chính, giọng nói trầm ổn, phát biểu ý kiến của anh ta.

Vốn dĩ, anh ta rất bình tĩnh, nhưng lần đối đầu trực diện với Diệp Phàm lần trước đã khiến anh ta tổn thất lớn, anh ta cảm thấy rất khó chịu, nên nảy sinh ý định sát hại Diệp Phàm, đã mất đi sự kiên nhẫn ban đầu.

Anh ta muốn nhanh chóng trừ khử Diệp Phàm, như vậy mới xả được nỗi hận trong lòng anh ta.

Ngay lúc này, một thanh niên đứng dậy, nói với Nghiêm Húc: “Nghiêm Húc, chúng ta liên thủ giết Diệp Phàm là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là, sau khi trừ khử Diệp Phàm, sản nghiệp của hắn ta ở khu vực Tương Nam, chúng ta nên chia như thế nào?”

Người thanh niên này tên là Giả Bân, là người tu hành của đỉnh Nhạn trở về từ ngọn núi thứ bảy mươi hai của Hằng Sơn.

“Đúng vậy, những lời này của Giả Bân nói rất đúng trọng điểm, từ khi chúng ta thành lập liên minh tới nay, vẫn không tạo nên chút đả kích gì đối với Diệp Phàm, lý do là gì? Không chỉ là tất cả mọi người đều tự có ý định riêng, muốn nuốt trọn tất cả sản nghiệp của Diệp Phàm ở Tương Nam hay sao? Tôi nghĩ, nếu không thể phân chia rõ ràng tài sản của Diệp Phàm ở Tương Nam, liên minh của chúng ta cuối cùng cũng chỉ là nước đổ rổ tre một cách vô ích, thà rằng sớm giải tán cho xong.”

Một cô gái trẻ cũng đứng dậy, nói lên ý kiến của bản thân.

Cô ta tên Hoàng Nguyệt Ảnh, là người tu hành trên đài Vọng Nguyệt núi Chúc Dung trên đỉnh núi thứ bảy mươi hai của Hằng Sơn.

Theo Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh, những người khác trong điện chính cũng nhao nhao phát biểu ý kiến theo.

“Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên phân chia rõ ràng tài sản ở Tương Nam của Diệp Phàm trước, sau đó mới ra tay với Diệp Phàm, nếu không, mọi người đều không thể cố gắng hết sức, cứ như thế này, ngược lại sẽ bị bại trong tay Diệp Phàm, gây ra sự kiện sơn trang Phù Vân thứ hai, vậy chúng ta sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”

“Vốn dĩ, trong khoảng thời gian này, miệng nhiều người nói là muốn đối phó với Diệp Phàm, nhưng lại mượn uy danh của liên minh, cưỡng chế thôn tính nhiều sản nghiệp của Diệp Phàm ở Tương Nam, thật sự là quá vô sỉ.”

“Đúng vậy, nhất định phải cùng nhau phân chia công bằng sản nghiệp của Diệp Phàm ở Tương Nam, nếu không, chúng ta giải tán liên minh đi.”

“Nghiêm Húc, anh chính là minh chủ của liên minh chúng ta, nhưng khoảng thời gian này, anh lại bỏ tất cả tinh thần và sức lức lên việc thôn tính sản nghiệp của Diệp Phàm ở khu vực Tương Nam, sản nghiệp nhà họ Tiêu ở Đức Thị, Ích Huyện, Tây Thành,…, một mình anh thâu tóm bảy phần rồi, anh không cảm thấy bản thân mình nực cười sao? Nôn số sản nghiệp này ra đi, nếu không, chúng tôi sẽ rút khỏi liên minh.

......

Một viên đá gây nên ngàn ngọn sóng, bởi vì nguyên nhân phân chia sản nghiệp của Diệp Phàm ở khu vực Tương Nam, mấy chục nam nữ thanh niên trong điện chính ai cũng tranh giành đến mặt đó tía tai.

Sắc mặt Nghiêm Húc cũng khó coi đến cực điểm.

Anh ta không thể ngờ sự việc sẽ đến nước này.

Đồng thời, với tư cách là minh chủ của liên minh lần này, nếu bởi vì sự việc như này, làm cho cả liên minh tan giã mà không làm được một việc gì.

Vậy các thành viên cấp cao nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ phải suy nghĩ kiểm điểm lại về năng lực ‘người đứng đầu thế hệ trẻ nhà họ Nghiêm’ của anh ta, vậy nguyện vọng muốn trở thành chủ nhân tiếp theo của nhà họ Nghiêm của anh ta, e rằng sẽ tan thành mây khói.
Bình Luận (0)
Comment