Long Thần Tại Đô

Chương 393

Trong điện chính của phủ Tương Quân, sắc mặt Nghiêm Húc ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ lim trở nên rất khó coi.

Hôm nay anh ta triệu tập các thành viên trong khối liên minh để mở cuộc họp, mục đích chủ yếu là muốn phát huy tác dụng minh chủ của anh ta để tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người, cùng nhau đối phó với Diệp Phàm.

Nhưng sự việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Anh ta không thể ngờ rằng, cuộc họp này lại khiến khối liên minh vốn dĩ đã bằng mặt mà không bằng lòng đứng trên bờ vực giải thể hoàn toàn.

Trong lòng anh ta lúc này cảm thấy rất bực tức.

Anh ta tuyệt đối không để cho chuyện khối liên minh giải thể xảy ra, nhưng anh ta cũng không thể nôn ra tất cả lợi ích chiếm đoạt được trong quãng thời gian này.

Cho dù anh có thể làm được, những người khác có thể làm được sao?

Lúc mới bắt đầu kết thành liên minh, anh ta cũng không ngờ sẽ xảy ra tình thế này.

Nhưng kẻ dám mượn chiêu bài liên minh để chiếm đoạt lợi ích cho bản thân không phải là nhân vật lợi hại sao? Đều là thế hệ trẻ thực lực mạnh nhất trong khối liên minh.

Vốn dĩ, uy danh của họ đủ để trấn áp các thành viên trong khối liên minh, nhưng Diệp Phàm cũng không biết tình huống gì, lúc này ngay cả các thành viên yếu thế trong khối liên minh cũng vùng lên.

Phải biết là, tất cả đám người đang tranh cãi đòi quyền lợi công bằng, nếu không sẽ giải tán khối liên minh đều là những thành viên yếu thế trong khối liên minh.

Nếu như là ngày thường, Nghiêm Húc hoàn toàn không sợ bị đám người này ép bức.

Nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt, nếu đám người này thực sự làm ầm lên đòi giải tán liên minh, đây là sự tổn thất vô cùng lớn đối với anh ta.

Vì thế, bây giờ anh ta không dám đắc tội với đám người này, dù sao, mặc dù thực lực của họ không mạnh, nhưng họ chiếm ưu thế về số lượng.

Nếu bây giờ đám người này hiệp lực với nhau, nhất quyết đòi giải thể liên minh, vậy thì chờ kết cục của liên minh, chính là thực sự bị tan rã, mà hiện giờ Nghiêm Húc không thể nào để điều này xảy ra.

Có thể nói Nghiêm Húc bây giờ đâm lao phải theo lao.

Một vài bộ phận thanh niên mượn chiêu bài liên minh, chiếm đoạt trắng trợn các sản nghiệp khác nhau ở khu vực Tương Nam đều là các nhân vật vô cùng khét tiếng.

Thái độ của đám người này rất kiên quyết, bọn họ chắc chắn sẽ không nôn ra tất cả lợi ích, dù sao bọn họ cũng không quan tâm liên minh có bị giải thể hay không.

Thậm chí bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện báo thù Diệp Phàm.

Bọn họ thành lập liên minh hoàn toàn do quyết định của thế lực cấp cao, mà họ không thù không oán với Diệp Phàm, sao cứ phải đối đầu với anh chứ?

Liên minh giải tán thì giải tán, dù sao bọn họ cũng đã kiếm được một đống lợi ích.

Chính vì có suy nghĩ như thế khiến thái độ của mấy thanh niên có sức mạnh ngang tàng, đồng thời cũng đã kiếm trác được nhiều lợi ích rất cương quyết, không hề nhường bước.

“Muốn chúng tôi phân chia sản nghiệp của Diệp Phàm? Các người bị úng não rồi à? Tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình để lấy những sản nghiệp đó, có liên quan gì đến các người chứ?”

“Nói đúng lắm, có bản lĩnh thì các người tự đi chiếm sản nghiệp của Diệp Phàm đi, làm ầm lên ở đây thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Muốn phân chia sản nghiệp mà tôi giành lấy được dựa vào sức mạnh của bản thân là điều tuyệt đối không thể, nếu muốn giải tán liên minh, vậy thì giải tán đi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.”

“Không sai, giải tán thì giải tán, dù sao chúng ta cũng chẳng có thù sâu hận lớn gì với Diệp Phàm, tự dưng đối đầu với một kẻ thù mạnh như thế, còn chẳng kiếm được bất cứ lợi lộc gì, tôi cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.”

……

Đám thanh niên lợi dụng danh tiếng liên minh, trong quãng thời gian này chiếm đoạt được khối lượng lớn sản nghiệp của Diệp Phàm đều lần lượt thể hiện thái độ.

Bọn họ khác với Nghiêm Húc, hoàn toàn không để ý đến việc liên minh có bị giải tán hay không.

Sắc mặt Nghiêm Húc u ám đến cực điểm, giống như có một đám mây đen che đi cả khuôn mặt của anh ta.

Bây giờ, anh ta đột nhiên hối hận làm chức minh chủ của khối liên minh này, nếu không phải là minh chủ, thì anh ta cũng sẽ không một mình đi gây sự với Diệp Phàm, càng chẳng cần phải lo liên minh có bị giải tán hay không.

Về việc báo thù cho Nghiêm Thế Đông.

Anh ta thực sự không có chút hứng thú nào cả.

Phải biết là, quan hệ giữa Nghiêm Thế Đông và nhân vật cấp cao nhà họ Nghiêm vốn dĩ không được tốt đẹp cho lắm.

Càng không cần nói đến quan hệ giữa hắn ta với Nghiêm Húc, trước đây anh ta luôn không ưa Nghiêm Thế Đông, chỉ có điều hai người không giao lưu nhiều với nhau, cũng chẳng có ân oán gì.

“Các vị, lần này chúng ta thành lập liên minh là để đối phó với Diệp Phàm, chứ không phải vì chút lợi ích cỏn con, không nhất thiết phải vì những chuyện này mà làm ầm lên khiến mọi người không vui.”

“Nếu chỉ vì chút lợi ích cỏn con mà giải thể liên minh, vậy thì chúng ta còn mặt mũi đối mặt với các trưởng bối sao?”

“Cho dù lúc đầu chúng ta thành lập liên minh để đối phó với Diệp Phàm, đến bây giờ hắn ta vẫn sống sờ sờ, khối liên minh của chúng ta lại giải thể, vậy chẳng phải chúng ta sẽ trở thành trò cười sao? Các vị muốn trở thành trò cười trong giới tu hành sao?”

Sau khi Nghiêm Húc suy nghĩ kỹ càng liền nói với mọi người trong đại điện.

Anh ta nói rất hay, phân tích cũng rất có đạo lý.

Nhưng tất cả mọi người ở đó đều không bằng lòng, đặc biệt là đám người vẫn chưa có được lợi ích gì, lúc này tất cả mọi người đều đứng ra.

“Nghiêm Húc, anh nói thế mà không biết xấu hổ sao? Thân là minh chủ của khối liên minh lần này lại không phân chia đều lợi ích, bây giờ còn đứng đó giả vờ? Xây dựng hình tượng thượng đẳng sao? Tôi cũng chẳng thèm phí lời với anh nữa, tóm lại một câu, hoặc là phân chia đều lợi ích tất cả sản nghiệp có liên quan đến Diệp Phàm, hoặc là giải tán liên minh.”

Giả Bân lên tiếng, hoàn toàn không giữ thể diện cho Nghiêm Húc, lớn tiếng nói.

“Đúng, đừng nói mấy chuyện viển vông như thế nữa, lợi ích thuộc về các người? Danh tiếng thì để bọn tôi gánh thay các người, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?” Hoàng Nguyệt Ảnh cũng nói, đứng về phía Giả Bân.

Sau khi Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh dẫn đầu, những kẻ khác cũng nhao nhao hùa theo.

Lúc này, đáy mắt Nghiêm Húc lóe lên sự dữ tợn, nói với Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh: “Giả Bân, Hoàng Nguyệt Ảnh, hai người cố ý cầm đầu gây chuyện đúng không? Cho rằng Nghiêm Húc tôi rất dễ chọc vào sao?”

Hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ người Nghiêm Húc.

Anh ta đã nhìn ra, đám người nhao lên đòi giải tán liên minh đều a dua theo Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh.

Đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc, muốn bắn người phải bắn ngựa trước!

Chỉ cần giải quyết Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh, những người khác cũng không dám nói nhiều nữa.

Vì thế, Nghiêm Húc chuẩn bị ép Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh cúi đầu chịu khuất phục.

Mặc dù Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh cũng là thanh niên kiệt xuất trong giới tu hành ở Tương Nam, nhưng bọn họ không mạnh bằng Nghiêm Húc, vì thế bọn họ rất dè chừng trước sự đe dọa của anh ta.

Lúc Nghiêm Húc dùng hơi thở mạnh mẽ của bản thân áp bức bọn họ, cả hai đều run sợ.

Nhưng lúc này, một luồng hơi thở mạnh mẽ khác lao vào đại điện, luồng hơi thở này rất đặc biệt, khiến tất cả mọi người trong đại điện đều có một cảm giác giống như tắm gió xuân.

Sau đó thanh niên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng với chiếc quần màu đen bước vào trong đại điện, cười nói với Nghiêm Húc: “Anh Nghiêm, muốn liên minh đồng tâm, phải lấy đạo đức để phục vụ lòng người, anh cứ áp bức cậu Giả và Nguyệt Ảnh như thế, không được tốt cho lắm đâu?”
Bình Luận (0)
Comment