Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 114

Vân Trang đã rút kinh nghiệm từ lần trước vì nói năng quá kiêu ngạo khiến Mạch Tuệ phật ý, lần này bà khiêm tốn cẩn thận hơn nhiều.

Bà đưa chúng tôi đến một biệt thự nhỏ trong khu nghỉ dưỡng ven biển. Xuống xe, tôi thấy ngoài cửa biệt thự đỗ sẵn một chiếc xe bảo mẫu, chắc hẳn thằng nhóc mập Bảo Các kia đã đến rồi.

Vừa bước vào cửa, một dòng nước bắn thẳng lên mặt tôi.

Vân Trang vội vàng lau giúp tôi, rồi quay đầu quát: "Bảo Các! Sao con có thể xịt vào chị được!"

Cư Bảo Các đứng đối diện, ôm khẩu súng nước, bĩu môi: "Con không có chị! Con chỉ có anh thôi!"

Nói xong, nó còn quay súng bắn cả lũ chúng tôi, trừ mẹ nó.

Vân Trang nhanh chóng bước tới giật lấy súng nước: "Đừng quậy nữa! Nếu không nghe lời, ngày mai mẹ sẽ không đưa con đi Disney đâu!"

Bảo Các khựng lại, nước mắt lập tức rơi lã chã: "Không đi thì không đi! Con nhờ anh đưa con đi! Mẹ cứ chơi với mấy chị xấu xí này đi!"

Dứt lời, nó chạy biến.

Lúc này bác giúp việc mới cuống quýt chạy tới, không ngừng xin lỗi Vân Trang, nhưng chẳng buồn để ý đến chúng tôi.

Vân Trang đỡ trán: "Bác Trương, bác không thể cứ nuông chiều Bảo Các như vậy. Nó dám vô lễ với khách thì quá đáng lắm rồi."

Bác giúp việc lại không phục, nói: "Phu nhân, chuyện này cũng không hẳn là lỗi của Bảo Các! Nó đang trong giai đoạn nhạy cảm, cần được yêu thương. Thế mà bà lại bỏ mặc nó đi quan tâm đến mấy người ngoài không liên quan..."

Sắc mặt Vân Trang lập tức trầm xuống: "Cái gì mà người ngoài không liên quan?"

Bác Trương bĩu môi, ánh mắt khinh khỉnh đảo qua chúng tôi một vòng, cuối cùng còn trừng mắt với tôi, rồi hất đầu bỏ đi.

Vân Trang thở dài, quay lại nói: "Dì xin lỗi các cháu. Bác Trương là giúp việc lâu năm trong nhà, nuông chiều Bảo Các quá mức. Các cháu đừng để ý lời bà ấy."

Hồ Đào xua tay: "Không sao, không sao."

Vân Trang cười: "Để dì đưa các cháu đi thay đồ."

Bà dẫn chúng tôi tới một phòng khách rộng ở tầng một: "Chúng ta mặc cỡ chắc cũng gần giống nhau, dì lấy quần áo của dì cho các cháu thay nhé."

"Vâng, cảm ơn chị Vân."

Vân Trang bước ra khỏi phòng, Mạch Tuệ từ nãy tới giờ vẫn im lặng liền ôm vai tôi, giọng đầy thông cảm: "Liên Ngẫu, cậu không sao chứ?"

Tôi nhún vai: "Có gì đâu, sớm biết cái thằng nhóc mập kia chẳng ưa gì tớ."

Hồ Đào rút khăn giấy lau mặt cho tôi: "Liên Ngẫu, hay là mình về đi? Người ta đã không thích bọn mình, thì mình cũng chẳng cần ở đây chịu gượng ép. Tớ không ngờ nhà bà ấy thế này, còn xúi cậu tới nữa, xin lỗi nhé."

Thấy ai nấy đều áy náy, tôi lấy khăn giấy lau qua loa mặt, hừ một tiếng: "Về cái gì mà về! Đã tới rồi thì phải ở lại tiêu tiền nhà họ! Các cậu cũng đừng khách sáo, cứ thoải mái mà xài, chọc tức thằng nhóc mập kia chết đi cho rồi!"

Hồ Đào phì cười thành tiếng.

Một lát sau, Vân Trang ôm một đống quần áo mang tới, nói đều là đồ mới mua chưa mặc, bảo chúng tôi mỗi người chọn hai bộ để thay giặt.

Chờ bà rời đi, chúng tôi lập tức tụ lại xem.

Mặc dù mác giá đã bị cắt bỏ, nhưng logo và nhãn cổ vẫn còn, toàn là đồ hàng hiệu.

Biết rõ quần áo này rất đắt, nhưng không thấy giá cụ thể, nên ai nấy cũng coi như không biết, cứ chọn thoải mái.

Khi chúng tôi chọn xong đồ, Vân Trang đến gõ cửa, bảo bữa tối đã chuẩn bị xong.

Trong phòng ăn rộng rãi có thể nhìn ra biển, cơm tối đã được dọn sẵn.

Bảo Các thì giận dỗi, không chịu xuống, chỉ ở trên lầu dậm chân thình thịch để phản đối.

Vân Trang bình thản: "Có bác Trương lo, nó đói cũng chẳng sao, chúng ta ăn trước đi."

Tôi chẳng thích thằng nhóc mập kia, cũng không muốn giả vờ thân thiện. Vừa cầm đũa, bên ngoài cửa sổ chợt lóe ánh đèn xe, một chiếc xe dừng ngay trước biệt thự.

Tiếng dậm chân trên đầu lập tức ngừng bặt, thay vào đó là những bước chân nặng nề đầy phấn khích, cùng tiếng gọi mang theo nức nở: "Anh ơi! Anh ơi!"

Bình Luận (0)
Comment