Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 139

Tôi nằm trên giường của Vân Trang, ôm lấy chiếc gối bà hay dùng.

Câu nói hờ hững "sống dai hơn lão già" của bà, không ngờ lại thành sự thật.

Lúc Cư Diên dẫn bà về đây, bà mới chỉ ngoài hai mươi tuổi. Dù đã sinh ra tôi, từng tìm đến cái chết, chịu đủ mọi khổ đau ... nhưng cuối cùng bà vẫn gắng gượng sống sót.

Bác Trương nói thì uyển chuyển "vừa dỗ vừa lừa", nhưng một người cầu tiến như Vân Trang sao có thể cam tâm leo lên giường lão già mục nát kia chứ!

Cả đời bà sao mà khổ đến thế...

Đúng lúc này, Cư Diên đẩy cửa bước vào, thấy tôi ở đây thì hơi sững lại.

Vừa nhìn thấy hắn, tôi lập tức ôm gối xuống giường từ phía bên kia, vòng qua anh ta để đi ra ngoài.

Tay vừa chạm vào cửa, anh ta bất ngờ ôm chặt vai tôi từ phía sau, bàn tay kia khép lại cánh cửa, rồi bước lên một bước ép tôi vào cửa, bắt đầu hôn lên gáy và bờ vai.

Tôi ôm chặt chiếc gối, tim đập loạn xạ.

Dưới lầu người ra kẻ vào bận rộn lo dựng linh đường, bác Trương đang ở ngay phòng sát vách dọn dẹp phòng ngủ chính, chỉ cách chúng tôi một bức tường.

Vậy mà anh ta dám trắng trợn làm chuyện này ngay lúc có nhiều người như vậy...

Tôi muốn xoay người đẩy anh ta ra: "Buông tôi ra, anh còn thế nữa tôi sẽ gọi người đó..."

"Cứ gọi đi."

Bàn tay anh ta trượt xuống, k** kh** q**n bò của tôi.

Đúng lúc bác Trương dọn xong phòng ngủ đi ra, dừng lại ngay cửa này, gõ mấy cái: "Tiểu Hà, cháu có trong đó không?"

Tôi sợ đến cứng đờ cả người nhưng động tác của Cư Diên chẳng hề dừng lại.

"Ngủ rồi sao..."

Bác Trương tự lẩm bẩm rồi bỏ đi.

Anh ta lại tiến vào.

Tôi đau đến mức buông gối, chống tay vào cửa, nước mắt lăn từng giọt.

Anh ta như trút hết nỗi đau và tức giận lên người tôi, vừa hôn vừa cắn, cuối cùng còn siết chặt lấy ngón tay tôi ra sức dồn ép, như thể muốn nghiền nát tôi vào trong cơ thể mình...

Xong việc, anh ta k** kh** q**n rồi đi rửa tay. Tôi mặc lại quần áo, chờ anh ta từ phòng tắm bước ra thì bất ngờ tát cho một cái thật mạnh.

Anh ta nhìn tôi trong im lặng.

Tôi tiếp tục tát liên tiếp hơn chục cái, đến mức mặt anh ta đỏ bừng.

Vậy mà anh ta vẫn thản nhiên, sau đó đi đến cửa, nhặt cái gối dưới đất lên rồi ném vào thùng rác.

Trên đó vương đầy thứ bẩn thỉu.

Anh ta mở cửa bỏ đi. Tôi thì vào phòng tắm, lấy ra hộp thuốc tránh thai bị ép méo mó biến dang, cạy viên nang ra.

Anh ta bóp quá mạnh, mu bàn tay tôi còn hằn rõ vết đỏ.

Lại vừa tát anh chục cái, ngón tay run run, khó mà cạy nổi.

Khó khăn lắm mới bẻ được một viên, lại rơi xuống đất. Tôi đập mạnh tay xuống bồn rửa, cố nén run rẩy, rồi mới cạy viên khác uống.

Nhìn hộp thuốc còn lại, rồi nhìn mình trong gương. Tối nay anh ta có còn đến nữa không?

Hộp thuốc này chịu được bao lâu?

Tôi nhớ bố mẹ, nhớ Yến Lạc, tôi muốn về nhà...

Tắm rửa xong đi ra, bác Trương dẫn Cư Bảo Các khóc sưng cả mặt đi lên, nhìn thấy tôi thì thở phào: "Tiểu Hà, cháu dậy rồi, giúp bác trông Bảo Các một lát."

"Vâng." Tôi nắm tay Cư Bảo Các.

Bà hỏi: "Cháu tắm rồi à? Đưa quần áo bẩn cho bác, bác đem xuống giặt."

"Không cần đâu, cháu giặt rồi, treo trong phòng tắm."

"Ôi, cháu khách sáo quá, lần sau dùng máy giặt cũng được."

Bà không nhận ra điều gì, tiếp tục xuống lầu bận rộn.

Cư Bảo Các cũng không ưa tôi lắm. Chỉ vì Cư Diên không buồn giả vờ nữa, bác Trương lại bận rộn, mà chỉ có tôi đối xử với nó tạm được khiến nó thấy yên tâm, nên mấy hôm nay nó mới bám lấy tôi.

Chúng tôi ở phòng nó chơi cờ tỷ phú, chẳng bao lâu điện thoại reo.

Cầm lên nhìn, là Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ nói ba người bọn họ đều xin nghỉ, định tối nay tới ở lại cùng tôi, ngày mai cùng đi dự tang lễ của dì Vân Trang.

Tôi nói: "Vậy thì nhờ tài xế đến đón, ở đây an ninh nghiêm ngặt, khó vào được..."

Hồ Đào giành lấy điện thoại: "Đừng lo, bọn tớ gặp anh trai cậu ở cổng rồi, anh ấy đang đưa bọn tớ về nhà đây!"

Bình Luận (0)
Comment