Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 140

Tôi đứng chờ các bạn ở dưới lầu, chẳng mấy chốc chiếc Mercedes đen dừng lại ngoài vườn, thả họ xuống rồi quay đầu rời đi.

Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa cũng không quá thân thiết với Vân Trang, nên sau khi gặp mặt mọi người chỉ khóc một lúc rồi thôi.

Bác Trương sắp xếp cho họ ở hai phòng khách thông nhau trên tầng trên, tôi ngủ chung phòng với Mạch Tuệ.

Nghe tin, Cư Bảo Các cũng muốn nhập hội nhưng chẳng ai chào đón nó. Nó ỉu xìu một hồi, cuối cùng đành tức tối bỏ đi.

Phần lớn thời gian ngày hôm đó không thấy bóng dáng Cư Diên. Mà không thấy cũng tốt, có bạn bè ở bên tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Buổi tối, khi đi ngủ, Mạch Tuệ nhìn vết trên gáy tôi hỏi: "Liên Ngẫu, sao cổ cậu có mấy nốt đỏ thế? Bị muỗi đốt à?"

Tôi đưa tay gãi rồi thả tóc xuống che đi: "Hình như là dị ứng thôi, vài hôm nữa sẽ hết."

Mạch Tuệ nói: "Buồn phiền quá thì sức đề kháng sẽ yếu, thứ vốn không dị ứng cũng có thể bị. Cậu mau chóng hồi phục lại đi."

"Biết rồi mà."

"Ôi..." Mạch Tuệ ôm lấy tôi, khẽ thở dài: "Đúng là đứa nhỏ đáng thương."

...

Ngày làm tang lễ có rất nhiều người đến, đa phần là các mối quan hệ xã giao khi ông cụ Cư còn sống. Họ tự cho mình là có địa vị, chẳng ai đích thân đến, toàn sai thư ký hoặc trợ lý mang vòng hoa đến phúng viếng. Nhìn thì náo nhiệt nhưng thực chất chỉ là xã giao khách sáo.

Tang lễ này cũng là lần đầu tiên sau nửa năm bố mẹ tôi gặp lại Cư Diên. Trong lòng họ vẫn còn giận anh ta, nhưng nể mặt Vân Trang nên không thể hiện ra ngoài.

Hôm qua Cư Diên bị tôi tát, có lẽ mặt vẫn chưa hết sưng đỏ, nên suốt cả ngày hôm nay đều đeo khẩu trang đen.

Thấy bố mẹ tôi, anh ta vẫn như cũ, bình thản gọi một tiếng chú dì, thậm chí còn tỏ ý tiếc thương vì chị đã qua đời.

Bố tôi còn gượng gạo giữ chút lịch sự, nhưng mẹ tôi vừa nghe anh ta nhắc đến tên chị lập tức sầm mặt lại, không buồn che giấu.

Lễ xong, người ta đưa thi hài đi hỏa táng rồi cất giữ tro cốt, chờ đến khi qua 49 ngày sẽ làm lễ thủy táng.

Nghe vậy, bố tôi thấy xót xa: "Nhà họ Cư cũng đâu có thiếu tiền, sao không mua cho cô ấy một phần mộ tử tế? Cả đời khổ sở, ít ra khi mất cũng phải có một chỗ yên nghỉ, để chúng ta còn đến thắp hương, viếng thăm."

Tôi đáp: "Hình như đây là di nguyện của bà ấy."

Nếu đem chôn, bia mộ ắt sẽ khắc chữ "Cư". Bà ấy không muốn chết rồi vẫn bị đóng dấu ấn nhà họ Cư.

Mẹ tôi nhìn tấm di ảnh đang mỉm cười dịu dàng, nhịn không được lau nước mắt: "Người thì đang khỏe mạnh sao lại ra đi đột ngột thế này? Hôm cô ấy về nhà mình, nhìn còn hồng hào lắm mà..."

Tôi nhớ lại tội ác Cư Diên đã gây ra ngay bên giường bệnh của bà.

Có lẽ, bà bị chúng tôi làm cho tức mà ra đi.

Thấy tôi buồn bã, Yến Lạc đưa tay khoác vai an ủi.

Động tác vốn dĩ rất bình thường nhưng lại khiến tôi bất giác run sợ, vội lấy tóc che cổ.

Yến Lạc chẳng hay biết gì, chỉ ngây thơ an ủi: "Khi về thì mang theo vài tấm ảnh của dì Vân nhé. Bà ấy không thích nơi này, sau này chúng ta muốn tưởng nhớ thì có thể cúng bái ở nhà mình."

Tôi khẽ "ừ" một tiếng, ngả đầu dựa lên vai anh.

Mùi hương quen thuộc.

Tôi nắm chặt lấy tay anh, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Mẹ tôi quay đầu thấy cảnh đó, cũng không nói gì thêm.

Chiều, mọi chuyện xong xuôi, khách khứa cũng đã về hết. Cư Diên tháo băng tang trên tay nói với chúng tôi: "Giờ chúng ta đi ăn rồi cháu đưa mọi người về."

Bố tôi xua tay: "Không cần phiền thế đâu, mấy ngày nay cậu cũng vất vả rồi, chúng tôi tự đưa Tiểu Hà về."

Cư Diên đáp: "Vâng."

Rồi anh nhìn sang tôi, ánh mắt dừng lại ở mười ngón tay đang đan chặt của tôi và Yến Lạc, chậm rãi nói từng chữ một: "Liên Hà, có thời gian thì qua chỗ anh chơi."

Bình Luận (0)
Comment