Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 146

Ngày ấy, bố mẹ tôi và bố mẹ Yến cũng đến làm lễ thủy táng. Cả đoàn lên thuyền ra khơi, rải tro cốt đi.

Khi rải xong quay vào bờ, bố mẹ từ chối không ăn cơm ở nhà họ Cư nữa, vội vã về Lệ Thành luôn. Cư Bảo Các bám lấy bố tôi không chịu rời, kéo tay ông: "Chú ơi, chú ở nhà con làm đầu bếp đi! Chú với bác Trương cùng chăm con nhé."

Mẹ tôi nghe vậy liếc nhìn bác Trương từ trên xuống dưới rồi giật tay áo bố tôi ra: "Ông nó, đi thôi!"

Bố tôi thấy đau lòng vì thằng nhóc còn bé đã mất mẹ mất cha, quỳ xuống hỏi: "Hay chú cho con về Lệ Thành chơi mấy hôm rồi bảo tài xế đến đón sau nhé?"

Cư Bảo Các liếc mẹ tôi một cái rồi đáp: "Con không đi. Chú tới nhà con ở đi, con sẽ cho chú giá rất hời."

Bố tôi vừa mỉm cười vừa bất lực. Mẹ tôi cắt ngang: "Nói thử coi giá hời chỗ nào."

Cư Bảo Các vừa định mở miệng thì Cư Diên ném cho nó một cái nhìn. Cậu nhóc cúi mặt, không dám nói thêm.

Cư Diên quay sang bố mẹ tôi xin lỗi: "Xin lỗi chú dì, em cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mấy lời của nó chú dì đừng để bụng."

Bố tôi vẫy tay: "Giờ nó chỉ còn hai đứa là người nhà thôi, hai đứa nên dành nhiều thời gian cho nó hơn. Nếu bận quá thì gửi sang nhà chú, thêm cái bát đôi đũa cũng chẳng sao."

Mẹ tôi kéo bố đi luôn, vừa đi vừa quát: "Chúng ta đâu phải tổ chức từ thiện, gạo muối không phải miễn phí đâu!"

Cư Bảo Các nhìn thấy bố tôi rời đi thì òa khóc, bác Trương dỗ không được, cũng bật khóc theo.

Một chú kappa nhỏ xíu đứng bên bờ biển nơi vừa tiễn mẹ, quanh nó chỉ còn mỗi bà giúp việc già, nhìn tội nghiệp vô cùng.

Bố mẹ Yến xót xa, cuối cùng dẫn Cư Bảo Các về nhà họ Yến chăm.

Tiễn bố mẹ xong, tôi với Mạch Tuệ cùng các bạn cũng phải trở lại trường. Cư Diên lái xe chở chúng tôi đến một khách sạn, mời chúng tôi ăn tối.

Bận cả buổi sáng, giờ đã tới giờ cơm, tôi không thể bảo mấy bạn đừng ăn được.

Anh ta thuê một phòng riêng có bàn tròn nhỏ. Tôi định ngồi cách anh, nhưng Mạch Tuệ và mấy đứa kia cũng không muốn ngồi gần, thế là tôi lại bị đẩy ngồi cạnh anh.

Tôi cảnh giác với anh ta cả buổi, anh lại cư xử như một người đàn ông đàng hoàng, không làm gì quá giới hạn. Lúc đó tôi còn tự nghĩ mình bị ám ảnh quá mức.

Ăn xong, bọn Mạch Tuệ rủ nhau đi nhà vệ sinh, tôi đứng ngoài hành lang đợi. Cư Diên ra trả tiền, dừng lại cạnh tôi: "Tối nay anh đến đón em."

Quả nhiên tôi không hề bị ám ảnh!

Tôi tức giận đáp: "Không!"

Anh nói: "Anh cũng không ngại công khai mối quan hệ của chúng ta."

Đồ khốn này!

Tất nhiên anh ta không ngại, vì anh ta không còn sĩ diện gì nữa! Anh ta chẳng cần nhìn ai cả, trừ cảnh sát thì chẳng ai khuất phục được anh.

Nhưng còn tôi? Nếu mọi người biết tôi ôm ấp anh, rồi còn nhận một trăm vạn từ tay anh. Tôi còn mặt mũi nào để gặp bạn bè, liệu còn dám ngẩng đầu trước Yến Lạc?

Chỉ một câu của anh ta là đã gói ghém tôi vào. Tối ấy anh ta đến đón đúng hẹn.

Cư Bảo Các không có ở nhà, bác Trương về nhà con trai nghỉ ngời. Trong căn nhà rộng mênh mông chỉ còn mỗi hai người chúng tôi. Lần này là ở phòng ngủ chính Trong phòng tối om, anh ta đeo vào mắt cá chân của tôi một chiếc vòng vàng có hai chiếc chuông, đó là chiếc vòng mà tôi đã từng từ chối.

Trong bóng tối, chuông vàng leng keng, kêu liên hồi.

Tôi nhắm mắt, lẩm bẩm trong lòng câu đồng dao nhảm nhí: "Ô đỏ đỏ, cán trắng trắng, ăn xong cùng nhau nằm ván ván. Nằm ván ván, ngủ quan quan, rồi cùng nhau chôn núi núi. Chôn núi núi, khóc than than, cả làng kéo đến ăn cơm cơm. Ăn cơm cơm, có ô ô, cả làng cùng nhau nằm ván ván..."

Thật sự, tôi chỉ muốn đầu độc anh ta chết đi cho rồi.

Bình Luận (0)
Comment