Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 147

Xong chuyện, anh ta nằm trên giường nghỉ ngơi.

Tôi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa kỳ cọ vừa chà rửa khắp người. Tôi cúng vứt hết quần áo mặc lúc đến vào túi rác rồi thay một bộ sạch sẽ.

Đang sấy mái tóc ướt thì anh ta bước vào rửa tay, thoáng nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai trên bồn rửa.

Anh ta sững người, mặt hơi xanh mét, nhưng tôi chẳng buồn để ý.

Lần này anh ta đã dùng biện pháp an toàn, nhưng tôi vẫn phải thêm một lớp phòng bị nữa mới yên tâm.

Sấy khô tóc xong, tôi dọn sạch mọi dấu vết mình để lại trong căn phòng, khoác ba lô, xách túi rác ra ngoài.

Cư Diên nói: "Đêm nay em ngủ lại đây, sáng mai anh đưa về."

"Không, tôi phải về ký túc, đưa tiền xe cho tôi."

Ai thèm ngủ lại cái nơi âm u này, nhỡ mai bị bác Trương bắt gặp thì sao.

Anh ta nghiến răng, cầm áo khoác ở cuối giường lên: "Anh đưa em về."

Đưa thì đưa, không cho tiền xe thì anh ta phải đưa chứ.

Khi tôi về tới ký túc đã quá giờ đóng cửa. May mà tôi có mua đồ ăn khuya biếu bác quản lý, nên bà mở cổng cho vào.

Trong phòng, mấy người Mạch Tuệ còn chưa ngủ, hai đứa xem phim, một đứa làm bài. Thấy tôi mang đồ ăn về, ai cũng tưởng tôi thật sự chỉ ra ngoài xả stress.

Mạch Tuệ vừa ăn oden vừa ngẩng lên nhìn tôi: "Liên Ngẫu, sao cậu thay đồ rồi? Còn gội đầu nữa."

Hồ Đào cũng gật gù, ghé lại ngửi: "Ừ nhỉ, dùng dầu gội gì mà thơm thế."

Tôi đáp: "Bộ đồ kia xui xẻo, trước khi về ký túc tớ đã tắm ở ngoài rồi quăng luôn bộ đồ đó đi."

Hồ Đào nói: "Thật ra cậu không cần kiêng kỵ đâu, bọn tớ đều biết chị Vân mà."

Tôi ậm ừ cho qua, leo lên giường nằm xuống.

Đang khó chịu thì Yến Lạc gửi cho tôi một ngàn tệ, bảo tôi mua đồ ăn.

[Liên Hà, bố mẹ nói trông em không khỏe lắm. Hôm nay anh phải ở nhà chăm anh trai, không kịp tới với em, thật xin lỗi. Tuần sau anh trai anh xuất viện rồi, nhà đang được sửa lại, Cà Ri cũng được gửi đi. Đợi xong xuôi, em thi cử xong nữa, chúng ta sẽ đi du lịch nhé, chỉ có hai đứa thôi.]

Tôi trả lời: [Được, nhưng em không thiếu tiền, đừng gửi cho em nữa.] Rồi tôi trả lại tiền.

Anh nhắn lại: [Thế anh chuyển vào thẻ của em.]

Một lát sau, thẻ ngân hàng báo có một ngàn tệ.

Tôi tắt điện thoại, vừa nhớ tới đôi mắt trong veo của anh ấy, chỉ thấy hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu.

Hôm tôi gửi một trăm vạn cho nhà họ Yến, Yến Lạc lập tức viết giấy nợ, hứa mười năm sẽ trả hết. Tôi không cần thì anh đưa giấy nợ cho mẹ tôi. Hễ gia đình họ có chút tiền là bắt đầu trả dần.

Bố Yến nói, giao tình là giao tình, tiền bạc phải rõ ràng.

Mẹ Yến thì bảo, số tiền một trăm vạn kia vốn là của Vân Trang để lại cho tôi. Cho dù khó khăn mấy, họ cũng sẽ trả đủ.

Mẹ tôi còn dùng tên tôi mở riêng một thẻ, chỉ để gửi số tiền họ trả. Thỉnh thoảng bố mẹ tôi cũng bỏ vào đó ba trăm, năm trăm.

Tôi có linh cảm rằng, đến khi thẻ kia đủ một trăm vạn, mẹ sẽ xé tờ giấy nợ ấy đi.

Dù mệt mỏi rã rời, tôi vẫn bình an vượt qua tuần thi.

Thi xong môn cuối, kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Lần này Hồ Đào và Cô Cô đi làm thêm ở cửa hàng xe của bố Mạch Tuệ, còn tôi về Lệ Thành, làm nhân viên nhỏ dưới tay Yến Lạc. Anh chia lương với tôi năm năm theo doanh thu.

Trung tâm du học của anh cung cấp dịch vụ chất lượng tốt với giá cả phải chăng, mới vài tháng đã nổi tiếng. Chiếc máy in nhà anh chạy không ngừng, cả ngày vo ve nhả tài liệu.

Tôi phụ trách trả lời khách hàng online, in ấn tài liệu. Khi người lớn trong nhà đi vắng thì tiện chăm sóc cả anh trai anh. Ngày nào tôi cũng bận đến mức chân tay loạn xạ.

Còn chuyện hai đứa đi du lịch cứ thế mà bị lỡ mất.

Bình Luận (0)
Comment