Yến Lạc đi sớm mấy ngày để làm quen với khuôn viên trường đại học.
Tôi ở nhà bàn giao lại công việc cho anh Khởi rồi mới trở lại trường.
Lên năm hai, các môn học không còn nặng nề như trước, lúc rảnh tôi còn hơi nhớ những ngày đi làm thêm ở nhà họ Yến.
Bố mẹ tôi kiếm được kha khá từ Cư gia, tiền tiêu vặt bố cho cũng ngày càng nhiều, tôi đều để vào thẻ trả nợ của nhà họ Yến.
Một trăm vạn, khi nào mới trả xong đây?
Yến Lạc nói mười năm.
Mười năm sau, chúng tôi cũng gần ba mươi tuổi, không biết trong khoảng thời gian đó có gặp khó khăn nào cần tiền không.
Chuyện tôi và Cư Diên cũng như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ.
Tình cảm giữa tôi và Yến Lạc có thể duy trì mãi mãi không?
Hừm, nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ sống từng ngày thôi!
Biết đâu một ngày nào đó trúng xổ số, trả hết tiền một lần thì sao!
Mới khai giảng chưa được hai tuần, mẹ tôi gọi điện, bảo tôi chủ nhật đến Cư gia ăn cơm.
Tôi hỏi: "Cư Diên có ở nhà không?"
Mẹ nói: "Không, nó vừa được thăng chức, đi Mỹ công tác rồi."
Cái gã này, tốt nhất đừng quay lại.
"Cư Bảo Các cũng không phản đối chứ?"
Mẹ tôi nói: "Nó có thể phản đối? Con là chị ruột của nó, chỉ là một bữa cơm thôi, sao nó có thể ngăn cản con ăn được?"
"Thế thì tốt rồi."
Dù không thích Cư Bảo Các lắm, nhưng nghĩ đến việc đây là em trai ruột, trong lòng vẫn thấy có chút bận tâm.
Chủ nhật hôm đó, Mạch Tuệ vừa hay đi hẹn hò với Lục Chinh, nên nhờ Lục Chinh đưa tôi đi một đoạn.
Đến cổng khu nhà, Lục Chinh há hốc: "Nhà cậu ở đây á?!"
Tôi nói: "Không không, không phải nhà tôi, bố mẹ tôi đang làm bảo mẫu ở đây thôi."
Bảo vệ gọi điện cho Cư gia mới mở cổng cho vào, Lục Chinh ngoái nhìn khắp nơi, thốt lên: "Ở đây toàn người giàu, bố tôi có vài khách hàng lớn sống ở đây, lần đầu tôi đến đây luôn."
Mạch Tuệ ngồi ghế phụ kéo mặt cậu: "Đừng nhìn lung tung nữa, cẩn thận làm xước xe người ta. Nhanh đưa Liên Ngẫu đi, phim của chúng ta cũng sắp chiếu rồi."
"OK."
Lục Chinh đưa tôi tới Cư gia, hai người không kịp uống một ngụm nước đã quay đầu rời đi.
Mẹ tôi là người ra đón trước, vẫn mặc bộ đồ quen thuộc ở nhà, tôi thầm thở phào.
Thật may bà không mặc quần áo của Vân Trang.
Mẹ nhìn quanh: "Tiểu Hà, bạn học đâu rồi?"
"Đi rồi ạ, sợ phiền mọi người." Tôi theo bà vào trong: "Bố đâu mẹ?"
Mẹ nói: "Ở trong bếp thôi, ngày mai là sinh nhật Cư Bảo Các, bố phải làm bánh sinh nhật cho nó."
"Á?! Sao mẹ không nói sớm, con còn chưa mua quà sinh nhật cho nó nữa."
"Mua cái gì, bố mẹ chỉ là nhân viên của nó. Nó sinh nhật còn phát lì xì cho chúng ta ấy chứ."
Tôi ôm trán: "Sao mẹ lại nói vậy..."
May mà hôm nay không phải sinh nhật, nếu đến tay không thì thật áy náy với Cư Bảo Các.
Mẹ tôi ở Cư gia đã quen thuộc, dẫn tôi đi thẳng vào bếp: "Ông nó! Tiểu Hà đến rồi."
Bố cởi găng tay dày nặng khi lấy khay nướng, bước lại vỗ vai tôi, cười ngốc: "Con gái ngoan, nghỉ lễ rồi, lát bố làm vài món con thích nhé..."
Cư Bảo Các lập tức chui vào lòng ông, la hét: "Đồ ăn, vật dụng đều là của nhà con, phải làm hết những gì con thích!"
Rồi ngoảnh lại nháy mắt lè lưỡi: "Ăn ké đừng đòi hỏi nhiều nhé."
Mẹ nói: "Được được, nghe lời cậu, làm hết món cậu thích!"
Ra khỏi bếp, tôi ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ thay đổi rồi, trước kia mẹ còn đánh nó cơ mà."
Mẹ tôi ngồi lên sofa, khoanh chân, cầm ly nước ép có ống hút, nhấm nháp một ngụm: "Đây là nhà nó, nó là chủ, nó thích nói gì nói nấy thôi ~"