Không biết có phải vì đã lớn hơn hay sao mà trông Cư Bảo Các dễ chịu hơn chút so với trước.
Ăn cơm, nó vênh vênh nói chuyện, cố ý sai bố tôi làm nọ làm kia ngay trước mặt tôi, trẻ con mà độc đoán đến tội nghiệp, trông rõ là đứa trẻ không có mẹ.
Bố tôi cũng thích chăm sóc nó, lúc thì bày đồ ăn, lúc thì rót nước uống, hai người thoạt nhìn như ông cháu.
Ăn xong, Cư Bảo Các bắt bố tôi cõng nó đi dạo ở vườn, tôi phụ mẹ xếp bát đũa vào bếp, qua khung kính nhìn hai người ngoài kia: "Mẹ, mỗi ngày Cư Bảo Các đều hành hạ bố con thế này ạ?"
Mẹ tôi mở tủ lạnh lấy một quả dưa leo to, rửa rồi cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Con không có ở nhà thì nó còn lầy hơn."
"Mẹ không đánh nó đấy chứ?"
Rốt cuộc Cư Bảo Các không phải là tôi, mẹ không thể muốn đánh là đánh.
Mẹ nói: "Thằng nhóc này tinh quái lắm, biết điều hơn con nhiều. Sao lại vô cớ đánh nó? Mẹ cũng không còn hứng đánh người."
"...?"
Vậy thì mấy năm qua ai là người đánh tôi?
"Ngày mai con có tiết không? Nếu không thì ngủ ở đây đi, mai mừng sinh nhật Bảo Các xong rồi về."
Tôi hỏi: "Sinh nhật nó chỉ có mấy người chúng ta thôi ạ? Người giàu chả phải hay thuê khách sạn lớn, mời nhiều người tổ chức tiệc sao?"
Nhìn album, sinh nhật hồi nhỏ của Cư Bảo Các tổ chức rình rang lắm.
Mẹ nói: "Ngày xưa bố nó còn sống thì hay quý nó, làm to cho nó lắm. Bây giờ bố mẹ nó mất, Cư Diên lại không ở đây, ai mà làm lớn thế nữa? Con ở lại cũng coi như thể hiện chút quan tâm nó."
Ngoài kia Cư Bảo Các gọi bố liên tục, tôi thở dài: "Thế mai con xin phép ở lại chơi với nó. Mẹ, lát nữa con ra mua quà cho Bảo Các, con hỏi mấy đứa bạn nó xem có muốn đến chơi không."
Mẹ nghe thế thì càu nhàu: "Sao con nhiều chuyện thế? Mua quà tặng? Con có tiền à? Mà gọi bạn bè qua nữa? Cái thằng Bảo Các thì có bạn bè thế nào? Qua thì lại bày bừa nữa, mệt lắm."
"Dù tiền ít hay nhiều tiền, mua quà cũng là tấm lòng mà mẹ? Nó còn nhỏ như thế, chẳng lẽ ngày nào cũng phải ở nhà nhìn mặt hai người lớn tuổi các người trừng mắt với nhau à?"
Mẹ tôi vẫn tỏ vẻ không phục. Tôi dịu giọng lại: "Ít ra thì nể tình nhà họ Cư trả lương cao, mẹ cũng nên quan tâm đến nó một chút chứ? Nó đâu có ngốc, ngay cả bác Trương chăm nó từ nhỏ còn bị cho nghỉ, lỡ nó thấy mẹ không hợp thì sao..."
Có vẻ mẹ tôi cũng thấy hành động của mình không xứng với mức lương đang nhận, bực bội nói: "Biết rồi, biết rồi, mẹ đi gọi điện đây được chưa!"
Bà cầm quả dưa chuột vừa đi vừa gọi điện. Tôi lau sạch bàn bếp rồi cũng chuẩn bị ra ngoài.
Cư Bảo Các nghe nói tôi định mua quà cho nó thì cũng đòi đi cùng, bảo muốn tự chọn.
Bố lái xe chở chúng tôi tới trung tâm thương mại.
Cư Bảo Các lững thững giữa các cửa hàng một lúc lâu. Nhân viên hỏi nó muốn gì nó cũng không nói, lúc kiễng chân, lúc chổng mông, ngó hết hàng này tới hàng nọ.
Cuối cùng nó chọn được một món, đưa giỏ hàng cho tôi: "Ê, chị đi trả tiền đi."
Tôi nhìn xuống, trong giỏ là hai khung ảnh pha lê.
Bố tôi đụng phải khung ảnh, nước mắt cứ thế rơi: "Bảo Các ... con..."
Cư Bảo Các quay mặt giục tôi: "Nhanh đi thanh toán đi!"
Thằng nhóc này cũng chu đáo đấy chứ.
Tôi xúc động đến mức đi thẳng ra quầy thu ngân.
Nhân viên quét mã, giá hiện lên làm tôi suýt ngất.
Trên đường về nhà cảm xúc lẫn lộn. Có xúc động, có đau ví, còn có chút thôi thúc muốn đi đánh thằng nhóc Cư Bảo Các một trận.
Khi về tới cửa, thấy chiếc Mercedes đen quen thuộc, mọi cảm xúc kia tan biến sạch, chỉ còn một suy nghĩ: muốn đập tan chiếc xe ấy cùng chủ nhân của nó.