Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 204

Đám tang được tổ chức giản lược hết mức, nhưng vẫn có rất nhiều người đến.

Tang lễ do nhà họ Yến lo liệu. Bác cả và bác dâu đều vội vã quay về. Người bác vốn nhu nhược của tôi giờ lại khóc đến đấm ngực giậm chân trước di ảnh của bố.

"Em ơi, em ruột của anh ơi ... Em thật sự là một người tốt! Anh chưa từng gặp ai tốt như em cả! Em đi rồi, anh biết sống sao đây! Anh có lỗi với em, em trai à..."

Bác dâu trông đã già đi rất nhiều cũng khóc không thành tiếng: "Em ơi, em đi sớm quá! Cả đời cực khổ, giờ Tiểu Hà đã lớn khôn, em sắp được hưởng phúc rồi sao không ở lại thêm vài năm nữa! Còn Đinh Lâm nữa, em bỏ cô ấy lại một mình, sau này cô ấy biết sống sao! Ngày nào cũng gửi đồ cho chúng tôi, còn nói Tết này sẽ tự tay làm xúc xích gửi về ... Giờ em không còn nữa, ai sẽ còn nhớ đến chúng tôi đây..."

Tôi mặc đồ tang, đứng cạnh Yến Lạc lặng lẽ nhìn dòng người chìm trong bi thương.

Hôm nay Cư Diên cũng đến, mặc đồ tang, đứng ở xa xa.

Ngày nào anh ta cũng đến lo việc hậu sự cho bố tôi.

Nhưng tôi không nhận của anh ta một đồng nào.

Bởi nhận rồi tôi lại phải trả lại.

Tôi cũng không cho phép anh ta tham dự lễ tang của bố.

Chị họ thứ hai bị bắt ngay hôm đó, cô và chị họ cả không dám đến gây chuyện, sợ bị người ta chửi mắng.

Toàn bộ chi phí tang lễ và mua đất chôn đều do nhà tôi và nhà họ Yến cùng lo.

Mẹ bảo trong nhà vẫn còn chút tiền tiết kiệm, nhưng nhà họ Yến nhất quyết muốn góp, mẹ tôi cũng đành nhận.

Từ nay nhà không còn bố, mẹ lại chẳng kiếm được bao nhiêu, tôi vẫn còn đi học. Mẹ phải để lại chút tiền phòng khi cần thiết.

Sau tang lễ, nhà họ Yến đã phải hoãn công việc kinh doanh mấy hôm, giờ phải trở về Vân Thành.

Yến Lạc muốn ở lại chăm sóc tôi nhưng tôi không đồng ý.

Tôi nói: "Em không tìm đến cái chết đâu, anh đừng lo cho em. Anh về giúp chú dì đi, đừng để dì mệt quá mà ngã bệnh."

Anh lau nước mắt trên mặt tôi, cúi xuống hôn lên trán: "Có chuyện gì thì gọi anh."

Rồi anh rời đi.

Khi khách khứa đều đã về hết, trong nhà chỉ còn tôi và mẹ.

Chúng tôi nhìn căn bếp trống trơn, chẳng còn tâm trí nấu nướng hay ăn uống gì.

Lúc ấy, chuông cửa vang lên. Tôi đứng dậy ra mở.

Cư Diên đứng ngoài cửa, trong tay cầm một bó cúc trắng: "Anh đến thắp hương."

"Tôi không cần!"

Tôi định đóng cửa lại thì Cư Diên đặt hoa xuống, lấy từ túi ra một tờ giấy.

Đó là bản thỏa thuận trước hôn nhân của chúng tôi.

Tôi nghiến răng: "Tôi biết tôi còn nợ tiền anh! Đợi qua tuần thất của bố, tôi sẽ trở về."

Anh ta xé tờ thỏa thuận.

Tôi dựa vào cửa, không biết anh ta định làm gì.

Anh ta ném những mảnh giấy vụn xuống đất, đột nhiên đập mạnh tay lên cửa, nhìn tôi nói: "Cho anh một đứa con! Sau đó giữa chúng ta coi như hết nợ!"

Tôi ngây người nhìn những mảnh giấy rơi lả tả dưới đất, cảm giác như đang nằm mơ.

Anh ta nói hết nợ ư?

Chúng tôi có thể coi như hết nợ thật sao?

"Anh sẽ chờ tin của em."

Cư Diên để lại câu đó rồi quay người đi.

Mẹ tôi tỉnh dậy từ cơn mê, yếu ớt hỏi: "Ai đến vậy?"

Tôi quay lại: "Là Cư Diên đến. Mẹ ơi, anh ta bảo nếu con sinh cho anh ta một đứa con thì sau này giữa chúng con sẽ hết nợ!"

Mẹ tôi sững người: "Không được đâu! Tiểu Hà, dù thật sự có thể xong nợ, con cũng phải nghĩ cho đứa bé! Không thể để đứa bé sinh ra mà không có mẹ được! Tiểu Hà, con theo Cư Diên đi, được không? Tuy cậu ta hơi vô lại nhưng có tình cảm với con thật. Hai đứa sống yên ổn đi, đừng để mẹ phải lo nữa..."

Tôi bật khóc: "Nhưng mẹ ơi, con không có tình cảm với anh ta. Mỗi lần ở trên giường, con đều nhớ lại cái đêm Giáng Sinh đó. Mẹ, con hận anh ta, con ghét ở bên anh ta, con không thể sống cả đời với một người từng xâm hại con được..."

Mẹ tôi nhìn tôi, môi run run.

Rồi bà ôm chầm lấy tôi, bật khóc nức nở trong tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment