Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 205

Ngày làm lễ thất tuần cho bố cũng chính là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.

Sau đó, tôi quay lại Vân Thành. Ban ngày ở trường ôn thi, buổi tối lại ra ngoài thuê phòng cùng Cư Diên. Cho đến khi kỳ thi kết thúc, tôi vẫn chưa mang thai.

Mẹ Yến sợ mẹ tôi ở nhà một mình sẽ nghĩ quẩn, nên nhất quyết đón mẹ tôi đến Vân Thành ở cùng. Bà còn cắn răng thuê thêm một căn hộ ba phòng ngủ. Bà và bố Yến một phòng, Yến Khởi và Yến Lạc một phòng, phòng còn lại dành cho mẹ tôi và tôi.

Từ đó mẹ ở luôn nhà họ Yến, còn tôi thì chưa từng về đó.

Đến kỳ nghỉ đông, Mạch Tuệ lại rủ chúng tôi đến đại lý xe chỗ bố cô ấy làm thêm. Tôi đồng ý, Hồ Đào và Cô Cô cũng ở lại cùng.

Ở ký túc xá nhân viên của đại lý thì không mất tiền, còn dễ chịu hơn ở nhà họ Cư hay nhà họ Yến nhiều.

Nhà họ Cư, tôi không muốn đến. Còn nhà họ Yến, tôi không dám đến.

Chỉ cần tôi chưa thật sự cắt đứt với Cư Diên, tôi sẽ luôn sợ nhà họ Yến lại gặp tai ương nào đó vì cái người họ Cư kia.

Từ sau khi bố mất, mẹ càng thân thiết với tôi hơn, thường ghé qua đại lý, mang cho tôi chút đồ ăn thức uống.

Hôm ấy, Mạch Tuệ và mọi người cùng Lục Chinh đi xem phim, tôi không muốn đi, nên ở ký túc xá giặt quần áo.

Mẹ mang bánh trứng đến, còn lấy từ túi xách ra một chiếc áo len méo mó, nói là cố ý đan cho tôi.

Tôi giơ áo lên: "Mẹ, mẹ không thấy hai tay áo một bên dài, một bên ngắn sao?"

Mẹ nói: "Len nó co giãn! Con mặc vào là bằng nhau ngay thôi! Đây là lần đầu mẹ đan áo cho người khác đấy, đan hơn một tháng, hoa cả mắt rồi. Đừng có kén chọn nữa, mau mặc thử xem nào."

"...Được rồi."

Tôi cởi áo khoác lông ngỗng mà Vân Trang từng mua cho, rồi cởi cả áo giữ nhiệt bên trong, mặc áo len mẹ đan vào.

Mới mặc nửa chừng đã cảm thấy áo càng lúc càng rộng, vừa giơ tay lên, đường chỉ từ tay áo đã tuột đến tận eo.

Tôi cầm sợi len nhìn mẹ. Ban đầu mẹ tức đến giậm chân, nói sau này chẳng thèm phí công làm mấy việc vớ vẩn như thế nữa. Nhưng rồi lại ngồi xuống mép giường, ôm mặt nức nở: "Sao mẹ làm cái gì cũng hỏng thế này..."

Tôi ngồi xuống bên cạnh, đỡ vai bà: "Thôi mà mẹ, lần đầu mà đan được đến vậy là giỏi lắm rồi! Mẹ xem, hai tay áo mặc lên đúng là bằng nhau này."

Mẹ đánh nhẹ một cái lên lưng tôi: "Con dám mặc cái này ra đường chắc?"

"Tập thêm vài lần nữa đi, lần sau mẹ đan cho con cái chắc hơn nhé." Tôi cởi áo ra, rồi hỏi: "Mẹ sống ở nhà họ Yến thế nào? Dì nói mẹ không cần góp tiền sinh hoạt, nhưng nhà họ cũng chẳng dễ dàng gì, mình nên gửi một ít, dù sao họ giúp mình nhiều lắm."

Mẹ nói: "Sao phải cầu kỳ thế làm gì? Giờ mẹ cũng giúp họ mà, mỗi tháng còn được trả lương nữa! Làm quán giò heo còn ngon hơn đi làm công ty, chỉ là mùi gia vị nồng quá."

Tôi hỏi: "Mẹ định ở đó luôn ạ?"

Mẹ nói: "Tiểu Hà, con có biết vì sao mẹ chịu đến nhà họ Yến không?"

"Không phải vì ở nhà chỉ còn một mình mẹ, không muốn nấu nướng nữa sao..."

Mẹ lại gõ tôi một cái: "Hừ! Không phải! Là vì sau khi con đi, Yến Khởi đã đến tìm mẹ."

"Anh Khởi?"

"Ừ, Yến Khởi nói với mẹ rằng trong lòng cậu ấy chỉ có Tiểu Huân, cả đời này cũng không cưới ai khác." Nhắc đến chị gái, mắt mẹ lại đỏ hoe: "Cậu ấy còn gọi mẹ là mẹ nữa, giờ mẹ chính là mẹ vợ của Yến Khởi rồi đấy..."

Tôi che miệng, nước mắt rơi lã chã: "Thật hả mẹ?"

Mẹ ngẩng cằm, giọng đầy tự hào: "Dĩ nhiên! Mẹ còn xác nhận lại với bố mẹ cậu ấy rồi. Họ đều gật đầu thì mẹ mới dọn đến ở đó chứ."

Nói xong, bà lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Hà, giờ con đừng lo cho mẹ nữa. Con và Cư Diên sao rồi? Con thật sự định sinh con cho nó à?"

Bình Luận (0)
Comment