Tôi cúi đầu, quấn sợi len quanh ngón tay: "Vâng nhưng từ lúc nghỉ đến giờ anh ta vẫn chưa đến tìm con, chắc là công việc bận quá."
Mẹ tôi lo lắng nói: "Mẹ thấy mình nên trả nợ cho cậu ta thôi! Nhỡ sau này nó lấy đứa nhỏ ra uy h**p con thì sao? Chuyện đó nó làm được đấy..."
Tôi chậm rãi nói: "Mẹ, con nợ anh ta sáu trăm vạn, không phải sáu mươi vạn."
"Bố mẹ với cô bác đã làm việc cả đời rồi. Mẹ nghĩ nhà chúng ta gom hết tiền lại có nổi sáu trăm vạn không ạ?"
"Giờ con làm thêm mỗi tháng chỉ kiếm được hai ba nghìn. Sau khi tốt nghiệp còn chẳng biết có tìm được công việc lương chục nghìn không. Sáu trăm vạn chắc con trả đến chết cũng không xong."
"Chi bằng nghỉ một năm sinh đứa bé cho xong chuyện."
"Nhưng mà, Tiểu Hà à..." Mẹ tôi cắn răng: "Mình có thể vay tiền nhà họ Yến mà..."
Tôi lắc đầu: "Mẹ, con không muốn làm gánh nặng cho họ nữa. Vì chị, anh Khởi không thể làm bác sĩ, Yến Lạc cũng phải dừng việc du học. Nhà họ còn đang gánh nợ, thật sự rất khó khăn rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bản thân bị ràng buộc bởi đứa bé đâu, con không giống Vân Trang."
Mẹ tôi thở dài: "Dù con không ở nhà họ Yến, có thời gian rảnh thì cũng đến đó ăn bữa cơm đi, họ vẫn nhớ con lắm."
Tôi nói: "Nếu gặp ngoài đường thì còn được, chứ con không định đến đâu. Mẹ, sau này khi con kiếm được tiền rồi, mẹ về ở cùng con nhé. Không thể để anh Khởi nuôi mẹ cả đời được."
"Nó đã nói sẽ nuôi thì mẹ cứ ở thôi! Đợi khi nào con có bản lĩnh thì hãy nói tiếp! Giờ mẹ phải về rồi, lát nữa họ ra bán hàng đấy. Bánh trứng còn nóng, ăn đi."
"Vâng."
Mẹ tôi gói chiếc áo len bị tôi gỡ thành cuộn lại, nói sẽ đan cho tôi cái mới.
Tôi tiễn mẹ xuống dưới ký túc, bà lại kéo tay tôi dặn: "Sau Tết, chị họ thứ hai của con với anh rể nó sẽ bị tuyên án, đến lúc đó nhà họ Yén cũng sẽ đến tòa, mẹ nói trước để con biết. Chú dì con nhìn con lớn lên, con với Yến Lạc cũng ... đừng để mọi chuyện khó xử."
"Con biết rồi."
Khi tôi đang bắt taxi, mấy người Mạch Tuệ cũng trở về. Họ ríu rít chào hỏi mẹ tôi, rồi bảo Lục Chinh đưa bà về.
Đợi mẹ đi rồi, chúng tôi quay lại phòng ăn bánh trứng.
Hồ Đào hỏi: "Ngẫu này, mấy ngày nữa là kết thúc công việc thêm rồi, cậu có muốn qua nhà tớ ăn Tết không? Bao ăn bao ở, dắt mẹ cậu theo, mùng Một tết chúng ta đi chùa Quan Âm xin quẻ cầu may nhé. Năm nay cậu xui xẻo quá..."
Đang nói thì Gà Mờ nhắn tin, bảo tối nay đến đón tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống: "Cảm ơn cậu nhé Hồ Đào, tớ không đi được. Tớ còn chút việc phải làm. Cậu xin quẻ tốt giúp tớ đi! Quẻ xấu thì tớ không nhận đâu đấy!"
Hồ Đào vỗ vai tôi: "Được rồi!"
Họ chỉ biết gia đình tôi gặp biến cố. Trong một năm mất đi bố, chị và mẹ ruột, chứ không hề biết mối quan hệ giữa tôi và Cư Diên.
Họ ngây thơ nghĩ rằng mỗi lần tôi ra ngoài là đến biệt thự nhà anh ta ăn ngon ngủ sướng.
Tối đó Cư Diên đến, tôi mang theo một bộ quần áo để thay rồi đi cùng anh ta.
Chúng tôi không về nhà, anh ta có một phòng khách sạn cố định, lần nào cũng đưa tôi đến đó qua đêm.
Ăn qua loa chút gì đó rồi tắm rửa, tôi bắt đầu trả nợ.
Không biết là do cơ thể hay tâm lý, giờ chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta là tôi đã buồn nôn. Sau khi bố mất, lần đầu chúng tôi lên giường, tôi nôn ngay trên giường khiến anh ta tức điên.
Liên tiếp vài lần đều như thế, sau đó anh ta mang theo một viên thuốc nhỏ màu hồng giúp k*ch th*ch hưng phấn.
Uống thuốc xong, đầu óc tôi trở nên trì trệ, nhưng cơ thể lại nhạy cảm lạ thường, không còn kháng cự sự gần gũi của anh ta nữa. Thậm chí sau khi kết thúc, được anh ta ôm trong lòng, tôi cũng có thể ngủ một giấc thật ngon lành.
Hôm đó xong việc, anh ta lại ôm tôi, liên tục hôn lên gáy và vai tôi.
Giữa cơn mơ màng, tôi như nghe thấy anh ta nói xin lỗi.
Chắc là ảo giác thôi.
Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào hôn mê.