Sau khi công việc làm thêm ở đại lý xe kết thúc thì đã gần đến Tết Nguyên Đán.
Mẹ bảo tôi qua nhà họ Yến ăn Tết nhưng tôi không muốn đi, nên bà theo tôi về nhà ở Lệ Thành.
Những năm trước, Tết đến đều là bố bận rộn sắm đồ, chiên xào đủ thứ, tôi với mẹ chỉ biết ngồi ăn.
Năm nay bố không còn nữa, nhưng chúng tôi không thể để nhà quá lạnh lẽo. Ngày 29, mẹ chiên đồ còn tôi đứng bên giúp bà.
Mẹ ở nhà họ Yến hơn một tháng, ngày nào cũng tiếp xúc với giò heo và các món nguội, tay nghề nấu nướng có khá hơn một chút nhưng cũng không đáng kể.
Bà quay lưng bận rộn cả buổi, đến khi ngoảnh lại thì đồ ăn chỉ còn nửa bát. Bà vung đôi đũa dài gõ lên đầu tôi: "Cái đồ tham ăn này! Mẹ bận rộn nãy giờ chưa kịp ăn miếng nào, con ngồi cạnh im lặng ăn mất nửa bát! Chỉ có bố con mới chịu nổi cái tính này của con thôi..."
Vừa nói, khóe miệng bà run run, nước mắt rơi xuống.
Cú gõ của bà không đau, tôi rút hai tờ giấy, một tờ lau miệng, một tờ đưa cho bà: "Thôi mà mẹ, đồ chiên ra cũng là để ăn thôi mà? Với lại thịt gà mẹ chiên vừa khô vừa dai, ăn nóng còn tạm, nguội rồi thì mắc răng..."
Mẹ giơ đũa định gõ tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Chị Đinh, Tiểu Hà, mở cửa đi, chúng tôi đến ăn Tết đây!"
Tôi ngạc nhiên đi mở cửa thì thấy cả nhà họ Yến kéo vali, xách quà Tết, đứng ngay ngắn trước cửa.
Mẹ tôi vội mời họ vào: "Trời ơi, mang theo bao nhiêu là đồ thế này! Mấy người qua đây ăn Tết à, còn cửa hàng ở Vân Thành thì sao?"
Mẹ Yến đặt quà xuống, tiện tay ôm lấy tôi, quay sang nói với mẹ tôi: "Kiếm tiền cũng chẳng thiếu mấy ngày này. Làm việc vất vả cả năm rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi chút chứ. Chị Đinh, mấy hôm nay chúng tôi ở nhờ nhà chị nhé, chị đừng chê chúng tôi phiền đấy!"
Mẹ tôi đón lấy vali trong tay bố Yến: "Nói gì thế! Nhà chỉ có mỗi tôi và Tiểu Hà, các người đến còn vui hơn ấy. Tối nay chúng ta với Tiểu Hà ngủ ở phòng chính, Yến Khởi với Yến Lạc ngủ phòng Tiểu Huân, còn Phong Thần (chắc tên bố Yến) thì ở phòng Tiểu Hà nhé."
Mẹ tôi dẫn mấy người đàn ông nhà họ Yến vào và sắp xếp chỗ nghỉ cho họ. Mẹ Yến xoa đầu tôi: "Tiểu Hà, sao con chẳng chịu đến chỗ dì? Dì nhớ con lắm."
Nhiệt độ và mùi hương trên người bà vẫn quen thuộc như trước, chỉ là hôm nay thêm thoang thoảng mùi nước hoa.
Tôi ngoan ngoãn dựa vào cánh tay bà: "Con hơi bận thôi. Cà Ri đâu rồi ạ?"
"Đồ nhiều quá nên dì không mang nó theo, nhờ hàng xóm trông giúp rồi." Bà nắm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Lại gầy nữa rồi, bố con không còn thì hai mẹ con vẫn phải ăn uống cho đàng hoàng chứ."
Nói rồi, bà nhìn về phía bếp, buông tay tôi ra: "Phần còn lại để dì chiên nhé! Dì mang thêm ít thịt với rau, chiên luôn cho tiện. Tiểu Hà, con đổ tôm trong cái túi đen ra đi, còn thịt ba chỉ và sườn trong rổ thì đem đi rửa..."
Mẹ tôi sắp xếp chỗ ở xong, thấy có người xung phong nấu nướng, bèn yên tâm ngồi xuống nghỉ.
Mẹ Yến trổ tài nấu nướng trong bếp.
Yến Lạc cũng vào bếp, cùng tôi rửa rau, thái thịt.
Một lúc sau, tiếng nồi niêu xào nấu vang lên leng keng, đúng là không khí của ngày Tết.
Đã lâu tôi không gặp anh, tuy có thể nói chuyện bình thường, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn còn nặng nề, khiến tôi khó thở.
Mẹ Yến nhanh chóng chiên ra mấy bát lớn, rửa tay rồi ra ngoài trò chuyện với mẹ tôi.
Tôi ở lại bếp rửa bát, Yến Lạc đứng bên cạnh tráng rồi úp lên kệ.
Chẳng bao lâu, trong làn nước mát anh khẽ chạm vào tay tôi.
"Tối nay ra ngoài đi dạo nhé?"
Tôi cúi đầu rửa bát, bình tĩnh đáp: "Không, em muốn ở lại nói chuyện với dì và mọi người."