Sau khi rửa mặt xong, Cư Diên lái xe đưa tôi về đến cổng khu chung cư.
Xuống xe, tôi chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi thẳng về nhà.
Trong nhà chỉ có mẹ tôi, bà nói nhà họ Yến đã về từ sáng sớm rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không muốn để họ thấy bộ dạng thảm hại của tôi sau cuộc vật lộn với tên b**n th** kia.
Mẹ không nhắc đến Cư Diên, nhắc đến anh ta chỉ khiến bà thêm lo lắng. Bà hỏi: "Con ăn gì chưa?"
"Chưa ạ."
"Muốn ăn gì, mẹ nấu cho."
Tôi ngồi xuống sofa, chậm rãi nói: "Mẹ, con có thai rồi."
Mẹ dừng lại ở cửa bếp: "...Của cậu ta à?"
"Vâng, của anh ta. Được một tháng rồi."
Bà không quay đầu, chỉ tiếp tục đi vào trong: "Có thai rồi thì càng phải ăn uống cho đàng hoàng."
"Vâng."
Mẹ luộc sủi cảo, nấu chè trôi nước, hâm lại đĩa đồ chiên, còn rán thêm mấy quả trứng ốp la cho tôi.
Sủi cảo vỡ tung, chè trôi nước biến thành mảnh nhão nhoét, đồ chiên thì quá lửa, trứng ốp la cũng cháy đen.
Tôi gắp lên một quả trứng rán đen sì lên, trêu: "Lúc ở nhà dì, chắc mẹ giúp người ta thành phá hoại chứ gì?"
Mẹ tôi dậm chân: "Mẹ chỉ rửa rau thôi, giúp hỏng kiểu gì được!"
Trong bữa ăn, chúng tôi tránh nhắc đến Cư Diên và chuyện mang thai, chuyển sang nói về phiên tòa sau Tết.
Mẹ bảo: "Chồng của chị họ cả con bị kết án trước, rồi đến chị họ hai của con. Nó bị bắt xong sợ quá mà sảy thai. Cô con đang tính bán nhà, chị họ cả cũng ầm ĩ đòi ly hôn..."
Tôi khuấy bát chè: "Cùng một lũ chuột rắn, chết rũ hết trong tù càng tốt!"
Mẹ dặn: "Lên tòa không được gây rối, chờ kết thúc phiên toàn rồi xử họ sau. Bố con có mấy người bạn nói sẽ giúp, xong việc mình mời họ ăn bữa cơm cảm ơn."
Tôi quay đầu nhìn di ảnh bố đặt trên tủ: "Bố, chuyện này bố đừng lo nữa. Ở bên kia sống thật tốt nhé. Vài chục năm nữa, chúng con sẽ qua gặp bố. Bố nhớ dọn nhà sạch sẽ, nấu cơm sẵn chờ tụi con. Nếu bố thấy cô đơn ... cũng có thể tìm một người bầu bạn."
"Ông ấy mà dám!"
Ăn xong, mẹ tôi thản nhiên hỏi: "Đứa nhỏ ... con định tính sao đây?"
"Anh ta nói sau khi sinh, mỗi tuần con phải đến thăm một lần."
Mẹ tôi cau mày: "Vẫn còn chưa xong hả! Sinh con rồi chẳng phải coi như hết nợ sao?"
"Nếu con không đến, anh ta cũng không cần đứa nhỏ nữa, nói hoặc trả tiền, hoặc kết hôn."
Mẹ tức sôi lên: "Hồi đó sao bố con không đâm chết cái thằng khốn ấy cho rồi!"
"Tà ma đâu có dễ chết thế ạ."
Mẹ đặt tay lên bụng tôi, thở dài: "Xin lỗi con, Tiểu Hà..."
Tôi nói: "Tạm thời cứ vậy đi. Không có tiền thì chỉ có thể để anh ta muốn làm gì thì làm thôi. Đợi con dành dụm đủ tiền, nhất định con sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta."
"Còn đứa nhỏ thì sao?"
"Con không cần đứa con của anh ta. Biết đâu lớn lên lại xấu xí như Cư Bảo Các."
Mẹ nói: "Lâu rồi không gặp Cư Báo Các. Bác Trương chăm sóc nó đúng không?"
"Hình như thế ạ. Dù sao chuyện nhà họ, con cũng chẳng buồn quan tâm nữa."
Tôi rửa bát xong, lau tay, định vào phòng nằm nghỉ thì chuông cửa reo.
Mẹ ra mở cửa rồi kinh ngạc kêu lên: "Cư Bảo Các?"
Tôi giật thót, chẳng lẽ Cư Diên lại mò tới?
Tôi thò đầu ra nhìn, chỉ thấy thằng nhóc và bác Trương, không thấy anh ta.
Bác Trương dắt nó vào, niềm nở chào: "Bà thông gia, tôi dẫn Bảo Các sang chúc Tết đây."
Mẹ nghe đến hai chữ "thông gia" thì mặt sầm xuống, nhưng không tiện đuổi.
Lâu không gặp, Cư Bảo Các hình như lại xấu đi, da tái nhợt, chẳng còn chút hồng hào nào.
Thằng nhóc mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, cúi đầu lễ phép chào mẹ tôi một tiếng "Mẹ Đinh" rồi đi thẳng đến trước di ảnh của bố, mắt đỏ hoe, thắp ba nén nhang.
Thắp xong, nó cúi lạy, rồi ngẩng đầu lên, nó bỗng òa khóc: "Bố ... bố ... Liên ... ơi ... hu hu hu hu..."