Lộng Triều

Chương 1591

Quan hệ giữa hai người Vương Liệt, Ngô Nguyên Tể nếu không có âm thanh truyền ra thì hoặc là chính thức tâm đầu ý hợp, hoặc là mâu thuẫn tích tụ đến trình độ nhất định rồi bùng nổ.

Rất hiển nhiên khả năng thứ nhất là quá nhỏ bé, gần như không có, kết quả sau là cao hơn hẳn.

Có lẽ bây giờ tất cả mọi người cố gắng khắc chế chờ đến thời khắc bộc phát cuối cùng. Ngô Nguyên Tể đương nhiên sẽ không chủ động phá tầng quan hệ này, đừng nói chức thường vụ tỉnh ủy của y chưa được phê duyệt, dù được phê duyệt thì trong thời gian ngắn bộc phát mâu thuẫn giữa Bí thư thị ủy và thị trưởng thì vẫn tạo thành thương tổn đối với sinh mạng chính trị của y, cho nên y vẫn cố gắng tránh.

Vương Liệt cũng càng không muốn như vậy. Lúc này công khai hóa mâu thuẫn thì sẽ bị người coi y cố ý tạo khó khăn cho việc Ngô Nguyên Tể được phê làm thường vụ tỉnh ủy, như vậy dễ dàng khiến lãnh đạo có ấn tượng không tốt. Nếu như bộc phát sau khi Ngô Nguyên Tể làm thường vụ tỉnh ủy lại dễ bị cho rằng ghen ghét. Anh không lên làm Bí thư thị ủy, không làm được thường vụ tỉnh ủy thì bây giờ người khác làm, anh không thoải mái nên cố ý sinh chuyện.

Hai người đều có tính cách cứng rắn, lại muốn tạo sự nghiệp làm như thế nào đi đến bước này, trong lòng Triệu Quốc Đống cũng thấy nuối tiếc. Đến bây giờ hắn vẫn thấy khó xử, làm như thế nào điều đình mâu thuẫn của mối quan hệ này đã không phải điều hắn có thể làm được. Đến cấp độ này mâu thuẫn của bọn họ không phải vì tính cách cá nhân mà là mâu thuẫn về quan điểm, suy nghĩ. Một vấn đề cho dù ai cũng có thể nói ra một đống lý do, cuối cùng ai đúng thì phải lấy thực tế để kiểm chứng.

Nhưng có phải là mỗi một vấn đề cũng muốn hoặc là có thể dùng thực tế chứng minh không? Đương nhiên là không thể, cũng có nghĩa vấn đề này sẽ không thể hóa giải.

Khẽ thở dài một tiếng, Triệu Quốc Đống cố gắng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu. Đề cử Ngô Nguyên Tể làm Bí thư thị ủy Côn Châu là hành động mà Triệu Quốc Đống thấy rất sáng suốt. Mặc dù quyền quyết định không phải do hắn nhưng hắn cũng đã cố gắng hết sức, Ngô Nguyên Tể cũng thành công làm bí thư Côn Châu. Thái Chánh Dương cũng hiểu Ngô Nguyên Tể là lựa chọn thích hợp, nhưng hắn thật không ngờ lại tạo ra mâu thuẫn giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt.

Triệu Quốc Đống không muốn quan tâm nguyên nhân mà Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt vì sao không thể hợp tác. Tranh chức Bí thư thị ủy chỉ là một nguyên nhân nhưng chưa chắc đã là nhân tố chủ yếu.

Vấn đề của Côn Châu đúng là một vấn đề lớn, Triệu Quốc Đống thấy mình cần suy nghĩ vấn đề này một chút. Triệu Quốc Đống nghĩ như vậy. Hắn thậm chí có cảm giác quan hệ giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt cuối cùng sẽ có một ngày tạo thành cơn gió lốc không thua gì sự kiện ở Khúc Châu.

….

Vương Liệt đập mạnh vào tập tài liệu trên bàn, ngực y không ngừng nhấp nhô do quá kích động. Y cố gắng áp chế cơn tức tối trong lòng, làm mình đi từng bước tới cửa sổ, hít sâu một hơi sau đó thở ra. Mấy lần lặp đi lặp lại như vậy đồng thời thầm nói mình phải khắc chế mới làm tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Vương Liệt không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự do sự ghen ghét và không cam lòng của mình tác quái sao?

Không, không phải, Vương Liệt cẩn thận suy nghĩ từng điểm, từng chuyện đều không bỏ. Y không muốn làm cho lửa giận che mờ lý trí. Y muốn đánh giá sự việc một cách khách quan nhất, mặc dù y cũng biết mình bây giờ rất khó dánh giá khách quan nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

Ngoài cửa có người gõ, Vương Liệt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vào đi.

- Thị trưởng, phó thị trưởng La tới.

- Mời y vào.

La Trường Gia đi vào thấy vẻ mặt Vương Liệt hơi khác thì cũng không nguyên nhân. Ngô Nguyên Tể là người có tính cách cứng rắn hoặc là nói mạnh mẽ. Ở vấn đề này Thị ủy và ủy ban đã nhiều lần tranh chấp nhưng đến nay vẫn không có một kết quả làm cả hai cùng chấp nhận.

Nếu nói Vệ Cơ Thành và Vương Liệt còn duy trì quan hệ tôn trọng lẫn nhau, như vậy sau khi Ngô Nguyên Tể đến thì quan hệ giữa Thị ủy, ủy ban Côn Châu càng thêm cứng nhắc.

Tính cách Ngô Nguyên Tể thực ra khá tương tự Vương Liệt. Chẳng qua Ngô Nguyên Tể dễ dàng lộ ra ngoài một chút, Vương Liệt lại thoáng thu liễm nhưng cũng là người quật cường, cứng rắn, một khi nhận định chuyện gì thì muốn thay đổi quan điểm của y là rất khó khăn. Ở vấn đề này Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt có thể nói giằng co không ai chịu ai. Điều này cũng là bất đắc dĩ, nếu như ủy ban làm theo ý của Thị ủy thì có nghĩa công tác chuẩn bị hơn năm qua của ủy ban sẽ phí công. Mà nếu như Thị ủy theo ý của ủy ban thì có nghĩa quy hoạch chiến lược của Ngô Nguyên Tể chưa ra lò đã chết yểu trong bụng.

Khu khai phát kinh tế kỹ thuật Côn Châu đúng là đáng chết.

La Trường Gia có chút buồn bực gào lên trong lòng. Nếu không phải do Khu khai phát Côn Châu sống dở chết dở kia thì Ngô Nguyên Tể cũng không đưa ra kế hoạch chấn hưng Khu khai phát, xây dựng khu công nghiệp sinh học, cũng không xung đột với quan điểm mà Ngô Nguyên Tể đưa ra.

- Bí thư Ngô vẫn kiên trì quan điểm của mình sao thị trưởng?
La Trường Gia trầm giọng nói, mặc dù biết rõ kết quả sẽ là như vậy nhưng y vẫn không nhịn được muốn chứng thực một chút.

- Ừ, y cho rằng ý nghĩ của chúng ta quá bảo thủ. Cho rằng với tốc độ phát triển hiện nay của Khu khai phát Côn Châu thì dù thành lập khu công nghiệp sinh thái thậm chí là khu công nghiệp sinh thái, quang điện cũng không thể chống đỡ kinh tế Côn Châu phát triển, sẽ tiếp tục lạc hậu với cả nước, cũng không gánh được trách nhiệm làm trụ cột phát triển kinh tế của Điền Nam. Hừ, còn nói là tỉnh có tư tưởng đại cuộc. Theo tôi thấy y quá tham vọng, thích công lao lớn, nói cái gì chế tạo thành phố thích hợp nhất của Trung Quốc, phải lấy ngành bất động sản, tài chính, thương mại làm ngành trụ cột, ngành dịch vụ mới là đường ra duy nhất cho Côn Châu. Y không nghĩ nếu không có ngành công nghiệp, xây dựng hùng hậu làm cơ sở thì sao có thể phát triển ngành dịch vụ? Lão La, anh nói tư tưởng chúng ta quá hạn hẹp hay là quan niệm của y quá xa vời?

Vương Liệt quay đầu lại nhìn đối phương:
- Anh nói thật xem, tôi muốn khách quan đánh giá quan điểm của mình.

La Trường Gia hơi khó trả lời.

Khu công nghiệp công nghệ sinh học là điều mà y cùng Vương Liệt vẫn cố thành lập từ hai năm nay. Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ đã có dấu hiệu có thể nói tốn bao công sức. Nhất là khi mấy công ty công nghệ sinh học hàng đầu trong nước đã đàm phán qua với Ủy ban nhân dân thành phố. Côn Châu cũng thông qua các loại con đường kéo được mấy công ty công nghệ sinh học của Ấn Độ tới khảo sát, bây giờ gặp phải sự cản trở bên Thị ủy làm y sao có thể không uể oải và chua xót trong lòng?

Nhưng thực tế mà nói Ngô Nguyên Tể cũng không phải người độc đoán, chuyên quyền không nói lý. Chẳng qua Ngô Nguyên Tể thẳng hơn là Vệ Cơ Thành nên khiến quan hệ giữa Ngô Nguyên Tể, Vương Liệt càng lúc càng khẩn trương. Ở vấn đề này quan điểm hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nó biến thành một quả bom nổ chậm của Côn Châu, nếu phát nổ sẽ khiến công việc của cả Côn Châu rơi vào khó khăn.

Ngô Nguyên Tể đưa ra ý tưởng lấy ngành bất động sản, tài chính, thương mại, văn hóa, du lịch làm phương hướng phát triển trong các năm tới cho Côn Châu, thực tế chính là hoàn toàn ngừng lại quan hệ lấy ngành công nghệ sinh học, quang điện của ủy ban thành phố Côn Châu làm trụ cột phát triển, mà muốn dồn toàn bộ tài nguyên sang ngành dịch vụ. Mấu chốt nhất chính là quy hoạch xây dựng khu công nghiệp công nghệ sinh học, quang điện ở Khu khai phát Côn Châu mà Vương Liệt đưa ra sẽ không tồn tại nữa. Như vậy quy hoạch đô thị của Côn Châu sẽ có điều chỉnh lớn, đây chính là phủ nhận quy hoạch mà trước đó Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra.

- Thị trưởng, ý của bí thư Ngô cũng có chút đạo lý nhưng tôi cảm thấy phát triển ngành dịch vụ không thể hy sinh việc phát triển ngành công nghiệp và xây dựng. Tình hình thực tế của Côn Châu ở đó. Ở tây nam chúng ta không thể so sánh với Thành Đô, Trùng Khánh về thực lực kinh tế, cũng không có ngành công nghiệp và xây dựng đủ mạnh làm căn cơ. Ngành dịch vụ cũng không thể nào đột nhiên xuất hiện. Đối với việc điều chỉnh quy hoạch của ủy ban một cách thích hợp thì tôi không có ý kiến. ngành dịch vụ đúng là nên phát triển thành sản nghiệp trụ cột của Côn Châu, nhưng quan điểm của bí thư Ngô không phải là thích hợp điều chỉnh mà là hoàn toàn đạp đổ để xây dựng lại. Trước không nói kế hoạch này có khoa học hợp lý không, chỉ riêng việc xây dựng một Côn Châu mới thì tài chính từ đâu mà đến? Hoàn toàn dựa vào ngành bất động sản đang phát triển nóng sao? Tôi cảm thấy một hai năm, thậm chí ba năm có thể không vấn đề gì. Nhưng việc này quan hệ đến tương lai mười, hai mươi năm của Côn Châu, một khi xác định mà muốn điều chỉnh một lần nữa thì phải trả giá lớn đến đâu? Hơn nữa thời gian không đợi người, đến lúc đó có lẽ không có cơ hội tốt như bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment