Lộng Triều

Chương 1592

Vương Liệt cười cười một tiếng nhưng vẻ mặt lại không có gì là đang cười. Ngô Nguyên Tể nếu chỉ tham thành tích thì thôi, sợ là trong này không đơn giản như vậy.

Vương Liệt thừa nhận Ngô Nguyên Tể có bản lĩnh và quyết đoán, cũng có tầm nhìn nhưng người này quá hám lợi, có lẽ trái sự hám lợi quá mạnh chính là một khuyết điểm. Mình không phải vì không quá vì lợi ích nên mới rơi vào tình huống này sao?

Trong các thường vụ có không ít người bị lời ngon tiếng ngọt của Ngô Nguyên Tể đả động. Tạo thành phố tốt nhất Trung Quốc, văn minh sinh thái, là cầu nối của Trung Quốc với khu vực Đông Nam Á… từng thứ được đẩy lên độ cao. Hơn nữa do tỉnh đặt kỳ vọng càng lúc càng cao vào Côn Châu nên mỗi người đều có thể mong năm tới Côn Châu sẽ có biến hoá mới.

Chẳng qua không làm tốt việc từ cơ sở, không tạo sản nghiệp thứ hai ra hồn thì anh có thổi phồng bao nhiêu thì cũng sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng, đến lúc đó bị hại chính là Côn Châu. Chẳng lẽ người như Ngô Nguyên Tể lại không nhìn thấy sao? Có lẽ y cảm thấy thấy y có thể làm đến trước khi bọt biển vỡ tan rồi rời khỏi Côn Châu sao?

Nghĩ vậy Vương Liệt không khỏi run lên. Nếu Ngô Nguyên Tể thật sự như vậy thì y quá ti tiện, vì lợi ích cá nhân mà không để ý đến việc khác. Vương Liệt không nhịn được nắm chặt tay lại nhưng bây giờ loại tình huống đó đâu có ít.

Vương Liệt không nhịn được thở dài một tiếng, ngón tay nắm chặt đến khá đau. Ngô Nguyên Tể không phải Cô Anh Hải, ngoài mặt thô lỗ nhưng lại rất cẩn thận.

La Trường Gia khẩn trương nhìn vẻ mặt biến hoá của Vương Liệt. Y biết rõ tính cách của Vương Liệt, nếu y đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Tuy nói hơn năm nay Vương Liệt đã khắc chế rất nhiều nhưng nếu như chính thức rơi vào vấn đề quan trọng thì La Trường Gia không biết Vương Liệt có thể khống chế được tâm trạng của mình không?

Một lúc lâu Vương Liệt hình như mới thoát ra được từ câu nói của La Trường Gia. Y gằn giọng nói.
- Côn Châu là thiên hạ do Đảng lãnh đạo, chính quyền thành phố cũng là triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo thị ủy, nhưng lãnh đạo thị ủy cũng không có nghĩa do một ai đó lãnh đạo. Quy tắc của Đảng là tập trung dân chủ chính là muốn chúng ta đưa ra ý kiến của mình. Tôi sẽ tiếp tục trao đổi vấn đề này với bí thư Ngô, cũng sẽ nói ra quan điểm của mình với các thường vụ thị ủy khác. Côn Châu phải có ngành công nghiệp và xây dựng làm trụ cột phát triển. Ngành dịch vụ có muốn phát triển không? Đương nhiên là muốn nhưng không phải vì phát triển ngành này mà hy sinh sản xuất công nghiệp và xây dựng.

La Trường Gia nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Vương Liệt. Y thở dài nói:
- Thị trưởng, nếu bên Thị ủy vẫn ủng hộ bí thư Ngô thì sao?

- Tôi sẽ bảo lưu ý kiến của mình.
Vương Liệt rất bình tĩnh nói:
- Xe đến trước núi tự có đường, tôi tin người còn sống sẽ không nhịn đến lúc chết.

Triệu Quốc Đống gần đây có chút buồn bực.

Từ đủ loại dấu hiệu của Côn Châu cho thấy dự cảm không tốt của hắn càng lúc càng rõ ràng. Ngoài mặt quan hệ giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt vẫn duy trì bình thường nhưng không khí khẩn trương như nước với lửa càng lúc càng rõ ràng.

Hắn cũng báo cáo tình huống này với Thái Chánh Dương. Thái Chánh Dương không tỏ thái độ rõ ràng chỉ tỏ vẻ quan sát một chút, thuận tiện cũng hỏi ý kiến của Triệu Quốc Đống xem làm như thế nào hóa giải cục diện bế tắc hiện nay của Côn Châu?

Khó khăn lắm mới đỡ được Ngô Nguyên Tể lên làm Bí thư thị ủy Côn Châu, tâm tư của Thái Chánh Dương là gì thì Triệu Quốc Đống cũng biết. Chẳng qua Vương Liệt khá ngang bướng, trong đợt điều chỉnh thứ hai vừa qua Triệu Quốc Đống cũng hỏi ý kiến của Vương Liệt, hỏi y muốn điều chỉnh hay không? Ví dụ như chức chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, Triệu Quốc Đống cảm thấy Vương Liệt khác thích hợp. Nhưng Vương Liệt từ chối, y nói mình sẽ tiếp tục làm ở địa phương, hy vọng mình tiếp tục được ở lại Côn Châu công tác.

Triệu Quốc Đống đã có lần hy vọng Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt sẽ hợp tác ăn ý, thúc đẩy kinh tế Côn Châu phát triển nhưng bây giờ xem ra đó là hy vọng xa vời. Hai người có tính cách mạnh mẽ một khi có khúc mắc nào đó thì nếu muốn để bọn họ cùng bắt tay cộng tác là không thể.

Nhưng bây giờ muốn phá giải cục diện này cũng là việc khó. Vương Liệt không muốn đi, như vậy khúc mắc giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt sẽ là nguyên nhân ngăn cản sự phát triển của Côn Châu. Suy nghĩ của Vương Liệt không được bên Thị ủy ủng hộ thì nhất định không thể thực hiện. Mà ý đồ của Ngô Nguyên Tể cũng không được chính quyền thành phố nghiêm túc chấp hành, đây là điều mà tỉnh không muốn thấy.

Thái Chánh Dương đặt câu hỏi làm Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không thể trả lời. Hắn cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, điều chỉnh Vương Liệt là đường ra duy nhất nhưng một do Vương Liệt không muốn, muốn thông tư tưởng của y là không dễ. Hai là Vương Liệt đi đâu? Đây cũng là một vấn đề, với năng lực của Vương Liệt mà đẩy tới vị trí nhàn hạ đó là tổn thất, Triệu Quốc Đống không đáp ứng.

Điền Vĩnh Thái vào văn phòng Triệu Quốc Đống thấy đối phương đang xuất thần, điều này làm y khá kinh ngạc.

- Trưởng ban Triệu, ngài tìm tôi có việc?
Điền Vĩnh Thái e hèm một tiếng.

- Ồ, Vĩnh Thái đến à, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Mấy hôm nữa tôi phải lên Bắc Kinh một chuyến, có vài chuyện cần làm. Chuyện trong ban mời anh quan tâm một chút. Ừ, việc khảo sát Ấu Lai cần phải nhanh chóng hoàn thành để trình lên hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua.

- Ngài yên tâm, việc này tôi sẽ chú tâm. Ban tổ chức cán bộ trung ương lần này có điều chỉnh khá lớn. Trưởng ban Nhược Cốc đến tuổi lui, phó trưởng ban Qua Tĩnh điều từ Ban Tuyên giáo trung ương sang. Nghe nói trưởng ban Qua Tĩnh đã làm bên công tác tổ chức nhiềunăm. Trưởng ban Triệu, trưởng ban Qua Tĩnh cũng từ tỉnh An Nguyên đi ra, ngài chắc rất quen?

Điền Vĩnh Thái cũng đoán được chút chuyện. Tân phó trưởng ban Qua Tĩnh đứng thứ hai trong các phó trưởng ban, chỉ thấp hơn Phó trưởng ban thường trực. Triệu Quốc Đống lần này lên Bắc Kinh xem ra là chủ động muốn báo cáo công việc.

- Ừ, cũng khá quen. Lúc trưởng ban Qua Tĩnh làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên thì tôi được bổ nhiệm làm thị trưởng Hoài Khánh và Bí thư thị ủy Ninh Lăng, coi như là ơn tri ngộ.
Triệu Quốc Đống không giấu Điền Vĩnh Thái, trên thực tế cũng không cần giấu. Đây không phải bí mật gì, chỉ cần thoáng nghe ngóng là tìm hiểu được.
- Còn hai tháng nữa sẽ diễn ra hội nghị công tác tổ chức toàn tỉnh, tôi dự định đến báo cáo một chút công việc năm nay với Trưởng ban Chư, trưởng phòng Lăng, trưởng ban Qua. .. nghe yêu cầu và đánh giá với công tác tổ chức của Điền Nam chúng ta, coi như xác định phương hướng công việc của chúng ta trong năm tới.

- Đúng, đây là điều cần thiết. Sau khi kỳ họp thứ năm kết thúc có lẽ Ban Tổ chức cán bộ trung ương sẽ có một ý suy nghĩ mới về công tác tổ chức, chúng ta đi trước một bước vừa lúc có thể bố trí trong hội nghị công tác tổ chức toàn tỉnh diễn ra vào tháng 12.
Điền Vĩnh Thái gật đầu nói.

- Đúng thế, năm nay Điền Nam chúng ta tiến hành điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn, trung ương chưa chắc hiểu rõ tình hình thực tế của chúng ta. Tôi lo là lãnh đạo hiểu lầm với Điền Nam, cho nên nhiệm vụ chuyến đi này không nhẹ.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Chuyện này quấn vào chuyện kia đúng là làm người ta không được yên bình.

Điền Vĩnh Thái cảm thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống không quá tốt như có tâm sự gì đó.

- Trưởng ban Triệu, có phải là có tâm sự gì không?
Điền Vĩnh Thái thử hỏi:
- Côn Châu?

Triệu Quốc Đống kinh ngạc nhìn Điền Vĩnh Thái.

- Ừ, anh cũng biết? Chuyện này đúng là chui vào ngõ cụt, tôi bây giờ cũng thấy khó giải quyết, hai người đó đều không ai chịu thua, đều có năng lực nhưng quan trọng nhất là dùng như thế nào. Hai người này không hòa hợp, Vương Liệt là con trâu không chịu quay đầu. Anh nói không phải muốn người ta tốn công suy nghĩ sao?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nói:
- Tôi bây giờ không biết nên làm gì. Bí thư Thái rất quan tâm việc này. Từng cử động của Côn Châu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Điền Nam, không thể có sai lầm.

Điền Vĩnh Thái trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Bí thư Ngô và thị trưởng Vương Liệt đều là người có năng lực, dù là ai cũng đều có thể tự mình đảm đương một phía. Nhưng khúc mắc của cả hai ở đó. Ôi, lúc đầu ban cũng nên cân nhắc việc này. Nếu xác định để Ngô Nguyên Tể đến Côn Châu thì phải cân nhắc việc điều Vương Liệt đi.

- Ừ, điểm này tôi cũng có sai lầm hoặc là nói si tâm vọng tưởng còn hy vọng hai người bọn họ có thể ..
Triệu Quốc Đống cười tự giễu:
- Bây giờ thì muộn rồi. Anh cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?

- Tôi nghe ngài nói thị trưởng Vương Liệt không muốn điều chỉnh công việc. Tôi cũng cho rằng y sẽ phát huy được năng lực ở địa phương hơn là lên tỉnh, chẳng qua đi đâu cũng phải suy xét. Dù sao chúng ta vừa điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn, không có vị trí càng thích hợp hơn.
Điền Vĩnh Thái nói.

- Anh suy nghĩ giúp tôi, tôi cũng suy nghĩ xem nên đặt Vương Liệt đến vị trí nào thì phát huy năng lực, sở trường của y hơn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chờ tôi từ Bắc Kinh về thì sợ chuyện này phải nghiên cứu ngay.
Bình Luận (0)
Comment